Sống trên đời, nếu dành hết tâm trí mình để quan sát thái độ người
khác, từ đó nương theo mà hành xử, chiều lòng họ, thử hỏi cuộc đời bạn
có còn ý nghĩa gì? Khi ấy, phải chăng là bạn đang sống hộ người khác,
phải chăng là muốn trao vận mệnh của mình cho kẻ khác?
Kỳ thực, mỗi cá nhân sinh ra đều có vận mệnh khác nhau, đều là những
cá tính tự ngã khác nhau, có lòng tự tôn và nguyên tắc sống riêng biệt.
Nếu chỉ biết chạy theo làm đẹp lòng người khác, chẳng phải bạn đã đánh
mất đi giá trị, phẩm chất của mình rồi sao?
Bởi vậy, người xưa nói: “Vạn sự bất cầu nhân”
(ý nói những chuyện trên đời này đừng nên mong cầu vào người khác). Khi
cố lấy lòng người khác, chẳng phải là bạn cũng đang muốn được họ chiếu
cố đến mình đó sao? Thực tế đã chỉ ra rằng điều này là hoàn toàn viển
vông.
Cuộc đời và vận mệnh phải do chính mình nắm giữ và an bài. Sống tự
tin, khẳng khái, hướng thiện, bao dung, rồi bạn sẽ có được tất cả những
gì đáng có, rồi bạn sẽ chẳng phải nhờ vả, cậy cục, núp bóng ai. Đạo lý
chỉ đơn giản như vậy.
Cố gắng lấy lòng người khác còn có một nguyên nhân nữa: Sợ bị tẩy
chay, thù ghét nên cố làm bạn với tất cả. Công bằng mà nói, bạn không
thể mong ở đời không có kẻ thù ghét mình, gây khó dễ cho mình. Cha mẹ,
bạn bè, người thân có thể yêu thương bạn vô tư, chẳng toan tính. Nhưng
đồng nghiệp, đối thủ đôi khi vẫn có thể căm hận bạn dù bạn chẳng làm gì
sai.
Cuộc sống muôn vẻ, muôn màu là vậy. Có người ưu ái bạn thì cũng có kẻ
gièm pha bạn. Có người tôn trọng bạn lại cũng có kẻ coi bạn bằng nửa
con mắt mà thôi. Bởi thế, dẫu cố gắng đến đâu, nhọc lòng thế nào bạn
cũng chẳng thể làm vừa lòng tất cả, chẳng thể đảm bảo rằng mình không
còn bị ai thù ghét.
Nếu có ai đó thù ghét, cay độc, mỉa mai, chế giễu mình, bạn hãy luôn
nhớ rằng: Trong miệng người khác, bạn không phải là con người bằng xương
bằng thịt. Đã là như vậy, tại sao bạn còn phải thấy thống khổ, còn phải
thấy mất mặt vì những lời đàm tiếu xung quanh? “Cây ngay không sợ chết đứng”, người quân tử thường để ngoài tai lời ong, tiếng ve của kẻ tiểu nhân.
Chỉ cần giữ được phong thái cao, mọi sự tình bên ngoài đều không thể làm bạn khó xử. Cổ nhân nói ấy là cái: “Dĩ bất biến, ứng vạn biến” (nghĩa là lấy cái bất biến của tâm mình mà ứng xử với sự biến hoá của cuộc đời).
Vả chăng, nếu nghĩ thật sâu, có thể nhận ra rằng, bạn là tốt hay xấu
hoàn toàn không thể dựa vào một lời nói bâng quơ của ai đó. Người ta nói
bạn xấu, chắc gì bạn đã xấu. Còn khi họ khen bạn thật tốt, ai có thể
khẳng định bạn hoàn mỹ đến thế đây?
Cặp mắt thịt của con người chỉ nhìn thấy thân thể bề ngoài, đôi khi
đánh giá tốt xấu, đúng sai cũng chỉ là “trông mặt mà bắt hình dong”.
Chẳng ai có thể nhìn thấu nội tâm và vẻ đẹp thẳm sâu bên trong của bạn.
Có phải như vậy không?
Cuối cùng, bạn hãy luôn ghi nhớ:
Làm người không cầu rằng ai cũng thích mình, chỉ cần bạn luôn chất
phác, bao dung, lương thiện. Làm việc không cần phải giải thích để tất
cả hiểu, chỉ cần bạn tận tâm nỗ lực là đủ rồi! Vậy mới hay:
Nhân sinh vạn thuở mải ganh đua
Quay cuồng một kiếp cố được thua
Trăm năm ánh chớp qua như mộng
Mới hay thế sự thảy trò đùa.
Văn Nhược
www.dkn.tv