Mới đây, hình ảnh người con trai ở tuổi trung niên ân cần bón cho cha già từng thìa bún được đăng tải trên mạng xã hội đã làm bao trái tim rung động, đồng thời cũng nhắc nhở mỗi người về đạo làm con.
Dưới đây là bài chia sẻ trên trang Facebook "Những câu chuyện thú vị:"
Sáng đi ăn bát bún cá, gặp hình ảnh cảm động quá…
Anh con trai đưa bố vào quán và gọi bát bún cá rô to, rồi chia ra một bát nhỏ và lấy thìa con xúc từng thìa đút cho bố, thủ thỉ “Bún cá Thái Bình đó bố”.
Bố móm mém thưởng thức thìa bún con trai đưa cho, có vẻ rất thích thú: “Ngoong con ạ…”.
Anh con trai thêm thìa nữa và bảo “Thế bố ăn hết bát này đấy nhé”.
Được mấy thìa, ông bố có vẻ mệt, thở gấp, anh con trai vội vuốt ngực, vuốt lưng cho bố, nhẹ nhàng: “Cứ từ từ bố ạ”. Thế rồi hai bố con thủ thỉ hết chuyện này đến chuyện kia, thỉnh thoảng con trai lại hỏi bố: “Ngon không bố, hơn quê mình ấy nhỉ”, ông bố lại móm mém trả lời: “Ngoong…”, cứ thế mà hết bát bún cá to.
Cha mẹ có thể không có một cuộc sống đủ đầy, không quyền cao chức trọng, không tiền nong rủng rỉnh, nhưng chỉ cần có được một đứa con hiếu thảo thì đấy đã là một thành công lớn trong cuộc đời họ rồi.
Riêng trên trang Facebook này, bài viết đã nhanh chóng đạt 3.000 lượt bày tỏ cảm xúc, hàng trăm lượt bình luận và chia sẻ.
Tài khoản Trần Ái cảm động chia sẻ: “Bạn lại làm mình khóc rùi… Khóc vì cảm động… Khóc vì tự trách mình sao mãi bị cuốn theo vòng xoáy kim tiền mà quên đi hạnh phúc như vậy… Cảm ơn vì đã nhắc mình nha!”.
“Tấm gương đạo đức thực tế nhất trong hiện tại. Cần chia sẻ rộng rãi để nhiều người noi theo”, Nguyễn Trí bình luận.
Facebook Lương Tuyến bày tỏ niềm tin thiện báo sẽ đến với người con hiếu thảo: “Ông thật có phúc, có người con hiếu nghĩa như vậy thì ông không phải lo nghĩ gì khi ông khuất núi mà tôi tin rằng con ông sẽ thành danh trong mọi lĩnh vực…”.
Còn độc giả Hòa Bùi bất giác nhớ đến bài thơ Qua hàng trầu nhớ mẹ của nhà thơ Nguyễn Thị Mai:
Gian hàng trầu vỏ quen một thuở
Cau tươi, vỏ thăm, lá thơm cay
Đi chợ con bớt dăm đồng vặt
Mua để mẹ ăn mỗi thường ngày.
Cau tươi, vỏ thăm, lá thơm cay
Đi chợ con bớt dăm đồng vặt
Mua để mẹ ăn mỗi thường ngày.
Quết trầu đỏ thắm làn môi
Sau bữa cơm đèn trải chiếu hoa
Mẹ ngồi thong thả bên hè mát
Hàng xóm sang chơi ấm cửa nhà
Sau bữa cơm đèn trải chiếu hoa
Mẹ ngồi thong thả bên hè mát
Hàng xóm sang chơi ấm cửa nhà
Nhưng rồi hình bóng về xa khuất
Mẹ chẳng còn ăn những miếng trầu
Chiếc cơi trống vắng, hơi đồng lạnh
Con đặt tay vào ngón buốt đau
Mẹ chẳng còn ăn những miếng trầu
Chiếc cơi trống vắng, hơi đồng lạnh
Con đặt tay vào ngón buốt đau
Mẹ ơi!
Thơm cay một miếng trầu xưa
Mà con phải bớt tiền mua vì nghèo
Bây giờ đã hết gieo neo
Lại không con mẹ mà chiều. Khổ không!
Từ ngày đưa mẹ ra đồng
Qua hàng trầu vỏ con không dám nhìn.
Thơm cay một miếng trầu xưa
Mà con phải bớt tiền mua vì nghèo
Bây giờ đã hết gieo neo
Lại không con mẹ mà chiều. Khổ không!
Từ ngày đưa mẹ ra đồng
Qua hàng trầu vỏ con không dám nhìn.
Chân
thành cảm ơn tác giả Vũ Trọng Nghĩa đã ghi lại khoảnh khắc đầy xúc động
và tường thuật lại câu chuyện ấm lòng này, để chúng ta cùng nhau chiêm
nghiệm và cảm nhận giá trị gia đình sâu lắng, nhắc nhở nhau về chữ
“Hiếu”, về đạo làm con, về những điều thật nhỏ bé và bình dị, nhưng nếu
chúng ta vô tình bỏ qua, thì một ngày kia, khi cha mẹ khuất núi, chúng
ta sẽ chỉ có thể ngậm ngùi nuốt những giọt nước mắt ân hận mặn đắng mà
thôi…
Thanh Tâm/dkn.tv