"Một
đêm khủng khiếp ngày 14 tháng 4 năm 1912, con tàu Titanic gặp nạn. Tàu bị chìm
khiến 1514 người thiệt mạng và chỉ có 710 người được cứu sống".
Câu
chuyện chiếc tàu Titanic đã hơn 100 tuổi rồi, nhưng vẫn được nhắc lại, và dựng
thành phim với kinh phí 200 triệu Mỹ kim (cách đây 20 năm giá trị tiền bây giờ
bằng 1 tỷ Mỹ kim). Ngày đầu tiên, cuốn phim ra mắt, được nhân loại đón nhận một
cách nồng nhiệt, và Hollywood đã thâu vào trong 2 tuần đầu tiên 500 triệu, và
tổng số tiền thâu được (chỉ tính tiền rạp thôi) đã lên tới 1.35 tỷ Mỹ kim, và
nếu tính tất cả DVD, truyền hình, vào hệ thống HBO, Showtime thì lợi tức lên
đến 2.5 tỷ mỹ kim (giá trị nhân gấp 5 lần tiền bây giờ). Tại sạo lại có hiện
tưởng doanh thu khổng lồ như vậy?
Một
câu hỏi không có trả lời, vì đây là chuyện thật, câu chuyện chứa đựng tính Nhân
Văn đi vào lịch sử đã đánh thức trái tim nhân loại khi xem, hiểu hơn con lòng
con người đối với con người, tình yêu, tình người, tình nhân loại đã phản ảnh
được tất cả trong cuốn phim Titanic này...
Chúng
ta hãy đọc một đoạn văn qua lời kể của Phó Thuyền Trưởng Titanic để chúng ta
hình dung và cảm nhận được một Bi Hùng Sử những gì đã xa trong sự kiện tai nạn
của con tàu du hành này...
Phó
thuyền trưởng của tàu Titanic sống sót với nỗi ám ảnh, tới cuối đời ông vẫn
phải thốt lên một câu... -
Ông
Charles lúc đó 38 tuổi và là thuyền phó. Nơi vùng biển lạnh giá, ông may mắn
được vớt lên từ phao cứu sinh. Ông cũng là người có chức vị cao nhất còn sống
sót. Tai nạn thảm khốc xảy ra với con tàu Titanic đã gây sốc cho cộng đồng quốc
tế. Bởi nó khiến con người trầm tĩnh và suy nghĩ về khoa học kỹ thuật hiện đại.
Dù khoa học có phát triển đến đâu chăng nữa, nhưng cuối cùng nó cũng không thể
chiến thắng thiên
nhiên.
Sau
này, sự kiện tàu Titanic đã được dựng thành phim. Khi bộ phim được công chiếu,
nó đã khiến người xem xúc động đến rơi lệ và trở thành những thước phim kinh
điển.
Dưới
đây là những kỷ niệm của vị thuyền phó trong đêm đó:
Khi
đối diện với thảm họa đắm tàu, đội trưởng của con tàu đã ra lệnh cho phụ nữ và
trẻ em xuống thuyền cứu sinh. Tuy nhiên, nhiều người vẫn rất thản nhiên, một số
còn từ chối chia ly gia đình. Lúc đó tôi đã hét lên: “Phụ nữ và trẻ em xuống
tàu cứu sinh ngay!” Nhưng tôi lại không thấy có ai sẵn sàng từ bỏ người thân
của họ, nhìn cảnh tượng chỉ có phụ nữ và trẻ em được xuống tàu. Charles nhớ
lại: “Chừng nào tôi còn
sống,
tôi sẽ không bao giờ quên cảnh tượng đêm đó!”
Sau
khi xuồng cứu sinh đầu tiên hạ xuống nước. Từ trên boong tàu tôi hỏi một người
phụ nữ tên Straw: “Quý bà có thể đi cùng tôi đến chiếc thuyền cứu sinh kia
không?” Thật ngạc nhiên! Bà lắc đầu nói: “Không! Tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu ở lại
con tàu này”. Người chồng của bà Straw hỏi: “Tại sao em không muốn lên thuyền?”
Bà mỉm cười trả lời: “Không, em vẫn muốn cùng anh đi nốt quãng thời gian còn
lại.” Từ thời điểm đó
về
sau này, tôi không còn thấy được cảnh tượng như vậy giữa các cặp vợ chồng nữa…
Astor
IV là người đàn ông giàu nhất thế giới lúc đó. Sau khi người vợ đang mang thai
của ông được đưa lên thuyền số 4, ở trên boong tàu cùng con chó của mình, ông
châm điếu xì gà để vẽ lên dòng chữ đầy nước mắt:“Anh yêu em!”
Một
vài ngày sau đó, trong buổi sáng sớm ở mặt biển Đại Tây Dương, đoàn cứu hộ đã
tìm thấy thi thể của ông. Tài sản của ông giá trị hơn hàng chục con tàu
Titanic, nhưng Astor đã không trốn chạy.
Vì
bảo vệ nhân cách của chính mình mà hy sinh, đây là lựa chọn duy nhất của những
người đàn ông tuyệt vời. Ông trùm ngân hàng nổi tiếng Guggenheim, trong bộ
trang phục dạ hội đẹp nhất, ông cho biết: “Tôi muốn chết một cách đường hoàng,
giống như một quý ông.”
Và
ông đã viết cho vợ mình dòng ghi chú: “Anh sẽ không chiếm giữ bất kỳ vị trí nào
dành cho một người phụ nữ trên xuống cứu sinh, ở lại boong tàu, anh sẽ không
chết như một con thú mà giống một người đàn ông thực thụ.”
Người
giàu thứ 2 thế giới là ông Sitelaosi, nhà sáng lập công ty bách hóa Macy nổi
tiếng của Mỹ. Mặc cho ông khuyên như thế nào đi nữa, vợ của ông vẫn cự tuyệt
bước lên chiếc thuyền cứu sinh số 8. Bà nói với chồng: “Trong những năm qua,
anh đi đâu em đi đó, em sẽ đi cùng anh đến bất cứ nơi nào anh đến”
Ở
Bronx, thành phố New York
có dựng một tượng đài kỷ niệm các cặp vợ chồng chết cùng nhau khi con tàu
Titanic bị đắm. Trên tượng đài có khắc dòng chữ: “Nước biển dù nhiều hơn nữa
cũng không thể nhấn chìm được tình yêu.” Hơn sáu ngàn người đã tham dự buổi
tưởng niệm sự kiện đắm tàu được tổ chức tại Carnegie Hall ở Manhattan.
Một
doanh nhân người Pháp là Nahuatl, ông đã đưa 2 con nhỏ của mình xuống thuyền và
nhờ những phụ nữ khác chăm sóc, còn bản thân mình ở lại trên boong. Sau khi
thoát nạn, hai đứa trẻ được các nhà báo chụp ảnh đăng lên các trang báo. Mẹ của
chúng đã nhận ra hai con của mình, nhưng chúng đã vĩnh viễn mất cha.
Những
nạn nhân khác cũng gặp bất hạnh trong chuyến hành trình này như tỷ phú Acid,
nhà báo William T. Stead, thiếu tá pháo binh, các kỹ sư nổi tiếng, v.v.. Họ đã
nhường lại xuồng cứu sinh cho những người phụ nữ nông thôn nghèo. Hơn 50 nhân
viên phục vụ trên tàu Titanic, chỉ có chỉ huy phó Charles may mắn sống sót, còn
lại đều tử nạn.
Ngoài
ra cũng có vài trường hợp ngoại lệ như: Viện phó đường sắt của Nhật là Hosono,
ông đã cải trang thành nữ và trốn lên chiếc thuyền số 10 để thoát nạn. Khi trở
về đến Nhật Bản, ông lập tức bị sa thải. Ông đã bị giới báo chí Nhật Bản lên án
về hành động này. Ông đã sống thêm 10 năm trong sự ăn năn xấu hổ rồi qua đời.
Trong
một buổi lễ tưởng niệm nạn nhân đã chết trên con tàu Titanic năm 1912, ông
White Star của công ty vận tải biển đã nói với giới truyền thông rằng: “Không
có quy tắc hàng hải nào đòi hỏi người đàn ông phải hy sinh lớn như thế. Họ hành
động như vậy chỉ vì phái mạnh cần chăm sóc cho phái yếu mà thôi, và đây là sự
lựa chọn của cá nhân họ.”
Trong cuốn “Câu
chuyện về Titanic, con tàu không thể đắm”, tác giả Daniel Allen Butler xúc động
nói: “Bởi vì từ lúc sinh ra, họ đã được giáo dục đặt nặng vấn đề trách nhiệm.”
Đôi
khi, sinh mệnh đời người quan trọng ở chất lượng chứ không phải số lượng. Chúng
ta thà chọn cuộc sống phải đối mặt với cái chết hay cuộc đời đầy đau khổ nhưng
tình yêu tồn tại hơn là tham sống sợ chết mà buông bỏ tình yêu thương. Trên
chuyến tàu Titanic năm ấy, đã có rất nhiều người đàn ông tuyệt vời dám hy sinh
thân mình để bảo vệ những người chân yếu tay mềm là trẻ em và phụ nữ. Câu
chuyện về con tàu Titanic đã mang trong nó giá trị nhân văn cao quý nhất và
chân thành nhất của con người!
(bài do bạn Qúy
Vũ giới thiệu)