Nhận trên tay giấy báo trúng tuyển đại học, Tiểu Linh vui mừng không sao kể xiết. Vậy là thành quả học tập một năm nay của em đã được đền đáp. Nhưng khi nghĩ đến hoàn cảnh gia đình mình, em lại nhanh chóng buồn bã.
Gia đình làm nông, quanh năm bán mặt cho đất bán lưng cho trời, làm chỉ đủ ăn có khi thiếu, làm sao có tiền để em nộp học phí. Bố hiểu được và vỗ vai em:
– Con cứ yên tâm kiểu gì bố cũng có cách!
Bố nói vậy nhưng em biết chắc chỉ còn con đường đi vay mượn mà thôi. Cả bố cả mẹ đi vay tiền khắp nơi, nhưng nhìn gia cảnh bần hàn thì ai mà dám cho mượn tiền, biết khi nào họ trả mình? Đến nước này ta phải kêu gọi lòng tốt của cộng đồng, hai người nông dân thật thà tìm đến giới báo chí, hy vọng báo chí có thể giúp đỡ họ.
Bố Tiểu Linh liên hệ tới toà soạn có tiếng ở huyện và may mắn được một ký giả nhiệt tình tiếp đón. Anh nhà báo mời bố Tiểu Linh ngồi xuống ghế rồi thong thả hỏi:
– Con gái bác thi đỗ vào trường đại học nào?
Bố Tiểu Linh đáp:
– Dạ thưa anh, Trường đại học… Tây An.
Nghe vậy, anh nhà báo lẩm bẩm:
– Nếu trúng vào Đại học Bắc Kinh, Đại học Thanh Hoa thì tốt!
Rồi hỏi thêm:
– Con gái bác có điểm gì “đặc biệt” không? Ví dụ như bị tàn tật ở đâu chẳng hạn? Hay trước đây có chuyện này chuyện nọ, giả như bị bạn bè, thầy cô bắt nạt ở trường?
– Con gái tôi chẳng có gì đặc biệt, rất mạnh khỏe, rất ngoan ngoãn.
– Giá con gái của bác có điểm gì “đặc biệt hơn” thì tốt! Thế thì hai bác vẫn khỏe mạnh, không có bệnh tật gì chứ?
– Hai chúng tôi rất khoẻ mạnh, không phải đi bệnh viện bao giờ.
– Trong hai bác nếu có một người có thân thể “đặc biệt” thì tốt!
Cả hai ngồi trong không khí cực kỳ ảm đạm. Hồi lâu sau, anh nhà báo hỏi một câu cuối cùng:
– Con gái bác có phải là sinh viên trúng tuyển duy nhất ở làng ta không?
Người bố đáp:
– Không phải. Trong làng ngoài con gái tôi thì còn có ba cháu thi đỗ nữa.
Nghe xong anh nhà báo thở dài thườn thượt, nói:
– Cháu không có cách nào giúp bác, mà cháu nghĩ tất cả các nhà báo khác cũng đều không có cách nào giúp đỡ bác được đâu!
Người bố sửng sốt:
– Tại sao thế?
– Bởi vì chuyện của nhà bác đều không có tính chất báo chí.
Thấy người đàn ông đơ ra như không hiểu gì, nhà báo giải thích thêm:
– Nghèo cũng phải nghèo làm sao cho có tính chất báo chí thì mới viết bài được bác ạ!
Truyện vui của Trương Kiên -Văn Hiếu (dịch)/anle20