Mẹ tôi bị ốm phải nằm viện, tôi được giao nhiệm vụ chăm sóc mẹ. Có rất nhiều người đến thăm mẹ, người nào cũng mang theo quà, hoặc hoa quả hoặc thức ăn. Gặp ai, mẹ cũng nói: “Bác có lòng đến thăm tấm thân già này là tôi cảm động lắm rồi, còn bày vẽ mang quà cáp làm gì? Hãy mang về cho các cháu ở nhà”.
Tất nhiên, khi nghe vậy chẳng ai trong số họ mang quà về. Mẹ bảo tôi đưa lại cho họ nhưng họ đều lén để lại trên bàn rồi ra về. Mẹ không thể ăn hết được số quà thăm bệnh đó bèn bảo tôi ăn cùng. Vừa ăn mẹ vừa hỏi tôi:
– Có ngon không?
– Ngon ạ – Tôi nói.
Hai ngày sau, anh họ tôi đến thăm mẹ. Anh đi người không, không có hoa quả cũng không có thức ăn. Tuy nhiên, trước khi về anh rút ra tờ bạc một trăm đồng đặt bên cạnh gối của mẹ. Mẹ vội cầm tiền lên trả lại anh, nhưng anh họ đã quay người bước ra cửa. Mẹ đưa tiền cho tôi, chỉ theo bóng anh họ và nói:
– Con chạy theo trả anh ấy. Nhanh lên!
Tôi cầm tiền rồi chạy đuổi theo, một lúc lâu sau mới đuổi kịp. Anh họ một mực không chịu cầm lại tiền. Tôi cứ nhất quyết nhét tiền vào túi anh, nói:
– Anh cầm lấy đi, đừng để mẹ em thêm buồn nữa.
Anh họ lắc đầu, không biết làm thế nào, đành nói:
– Dì quả là một người tốt.
Tôi hoàn thành nhiệm vụ và trở về phòng. Mẹ hỏi:
– Sao con đi lâu thế?
Tôi nói:
– Anh họ đi nhanh quá, con phải đuổi mãi ra tận đầu ngõ ngoài kia.
– Thế tiền đâu?
– Con trả lại cho anh họ rồi.
Mẹ đang nằm vội ngẩng đầu lên:
– Thế anh ấy có nhận không?
– Anh ấy nhất định không nhận nhưng con cứ đút trả vào túi anh ấy.
Mẹ nằm phịch xuống, không nói gì cả, chỉ thở dài thườn thượt. Tôi lại gần mẹ:
– Mẹ đau ở đâu ạ?
Mẹ đưa bàn tay gầy guộc, xoa lên mặt tôi và nói:
– Đến bao giờ con mới biết làm người?
Tôi hoang mang hỏi mẹ:
– Con đã làm sai gì ạ?
Mẹ chép miệng, dường như cười mà không cười, nói:
– Mẹ là dì của anh họ con, giờ bệnh tật như thế này, anh ấy cho mẹ một trăm đồng chẳng lẽ không xứng đáng sao?
Tôi chợt hiểu ra, quay người định đuổi theo anh họ.
Mẹ kéo áo tôi lại, nói:
– Con lại sai nữa rồi!
Truyện vui của Hán Quang (Trung Quốc)--Hiếu Nghiêm (dịch) /anle20