Chủ Nhật, 18 tháng 12, 2022

Thơ: Mơ Và Tỉnh

Trong mơ tôi thấy lại quê hương

Thấy mẹ tôi đang ở sau vườn

Mẹ bắt từng sâu trên lá cải

Vun luống cà vét lại con mương.

 

Tôi thấy cha tôi giữa cánh đồng

Đang cày trên đám ruộng  mênh mông

Thấy em mấy đứa đang đi học

Tất cả cười vui má  ửng hồng.

 

Tôi  thấy người yêu còn đẹp lắm

Nàng nhoẻn cười tóc xỏa bờ vai

Nàng chờ tôi trên đường chiều vắng

Cùng bước đi ngây ngất đắm say!

 

Bạn bè tôi thấy năm ba đứa

Chúng vui mừng nắm lây tay tôi

Nhắc chuyện xưa giữa mùa chinh chiến

Cùng xung phong vựợt suối leo đồi !

 

Bỗng giật mình!- tôi tỉnh thức dậy

Đâu có gì  tôi vẫn cô đơn:

Cha mẹ tôi giờ đà khuất núi

Nấm mồ cô quạnh đưới trăng buồn!

 

Các em tôi  đứa mất đứa còn

Đứa cải tạo chết  trong hẽm núi

Đứa  sống khổ có gì đâu hơn

Vì cán quan luôn gây  tội lỗi!

 

Người yêu tôi giờ nầy đã chết

Vì gian lao trong chốn nông trường

Các bạn bè nay thành thương phế

Đang khổ đau vất vưởng bên đương!

 

Riêng tôi nay đang sầu vong quốc

Tỉnh buồn hơn trong những cơn mơ

Thơi gian trôi tháng ngày lây lất

Đâu còn gì ?- Chỉ mấy vần thơ !


17-12-2022

Hàn Thiên Lương/nguoiphuongnam