Trong làng có một người đàn ông tên là Hám Nhị, bản tính thường ngày ngốc nghếch, ngây độn nhưng nhờ vào sự giàu có của gia đình mà cưới được một cô vợ xinh nhất làng.
Vợ anh ta tên là Phượng Anh, không bao lâu sau khi kết hôn, coi thường Hám Nhị là người ngốc nghếch nên âm thầm kết giao với một người hàng xóm ở cách nhà Phượng Anh chỉ một bức tường, rất thuận tiện để lén lút đi lại, hú hí với nhau.
Hôm đó, Phượng Anh tranh thủ lúc Hám Nhị đi làm để đưa tay người tình hàng xóm đến nhà “ăn vụng”. Hai người đang quấn lấy nhau, cuộc mây mưa trên chiếc giường lò, đang vào lúc cao trào thì Phượng Anh lạnh người khi thấy Hám Nhị đột ngột vác cuốc về nhà.
Cấp trung sinh trí, khi thấy Hám Nhị quay sang đặt cuốc, Phượng Anh nhanh tay vốc mấy vốc lớn hạt lạc trong cái mẹt đặt trên góc giường lò và ném qua cửa sổ vãi xuống khắp sân. Cô ta tin chắc chắn rằng việc Hám Nhị sẽ phải làm trước tiên là bận rộn đi nhặt lạc.
Quả nhiên, Hám Nhị vừa buông cuốc xuống, quay lại đã thấy hạt lạc rơi vãi đầy một góc sân liền vội vàng cúi xuống nhặt, vừa nhặt vừa bất mãn lẩm bẩm: “Đồ đàn bà hoang toàng, không muốn có cuộc sống tốt đẹp hơn nữa sao?”.
Khi Hám Nhị nhặt hết lạc thì tay hàng xóm đã biến mất qua cửa sổ sau từ bao giờ. Lúc này, Phượng Anh đã nằm gác chân lên bệ cửa sổ, cười dịu dàng với Hám Nhị: “Ông xã, bộ dạng nhặt lạc của anh thật đáng yêu, em nhìn mãi mà không biết chán!”.
Một buổi sáng, hai vợ chồng trẻ dắt nhau đến nhà bố vợ. Cánh cổng vừa mở ra đã thấy ông bố vợ đang ngồi xổm dưới đất, hí húi nhặt những hạt đậu xanh vung vãi khắp sân. Bố vợ cười nói với Phượng Anh: “Hi, mẹ con bảo thích xem bố nhặt đậu xanh vì trông bộ dạng của bố rất đáng yêu. Chỉ cần nhìn thấy thế này thôi đã khiến bà ấy cảm thấy hết tức giận rồi”.
Linh tính mách bảo Phượng Anh chợt hiểu chuyện gì đã xảy ra liền vội vã chạy thẳng vào nhà, Hám Nhị thấy vậy cũng vội chạy theo vợ. Vào trong nhà, anh ta nhìn thấy một người đàn ông đang hốt hoảng nhảy khỏi chiếc giường lò và vội vàng chạy về phía cửa sổ phía sau.
Phượng Anh kịp lao đến và tát người đàn ông hai cái. Người đàn ông nọ nhanh nhẹn đẩy Phượng Anh ra và ngay lập tức biến mất khỏi cửa sổ phía sau, nhìn sang bên thấy bà mẹ vợ đang cuống quýt, lóng ngóng mặc lại quần áo.
Đến lúc đó, Hám Nhị dường như đột nhiên đã hiểu ra chuyện gì, anh ta im lặng nhìn chằm chằm Phượng Anh một lúc lâu, còn Phượng Anh cũng nghĩ ra điều gì đó và rụt rè nhìn Hám Nhị với vẻ sợ hãi.
Đột nhiên, Hám Nhị thở phào nhẹ nhõm, nói với Phượng Anh: “Này, thật may là hôm trước em đã ném lạc chứ không ném đậu xanh ra sân. Nếu không, anh đã nghĩ rằng lúc đó em đã để người lạ vào trong nhà chúng ta!”.
Bảo Châu (dịch)-Truyện vui của Trật Danh (Trung Quốc)/ Văn Nghệ CA/anle20