Bài thơ 1: Đông về
Thu buồn lặng lẽ chia tay
Đón đông trở lại mưa bay rét rồi
Hoa tàn rớt cánh thả trôi
Sương buông từng hạt xuống ngồi mái hiên
Cây trơ cành đứng lặng yên
Hay là cây có nỗi niềm gì đây
Gió kia thổi lá rơi đầy
Mưa phùn kéo cả đám mây về nguồn
Lặng nhìn những hạt mưa tuôn
Đông về mang cả nỗi buồn về đây
Nỗi niềm ai biết tỏ bày
Gửi vào đông nhớ sáng nay thêm sầu.
Tác giả: Chử Văn Hoa
Bài thơ 2: Chiều đông
Gọi chiều đông trải buồn tênh
Con mưa trầm mặc nhớ quên một người
Đi qua hết nửa cuộc đời
Mấy mùa đông lạnh đã rời xa nhau
Một vòng khói thuốc trắng phau
Vân vê ký ức thành câu thơ buồn
Hớp từng hơi ấm trà suông
Phiến đông nghiêng giữa hồi chuông giáo đường
Anh ngồi nhớ những mùa thương
Ngày đông không lạnh bởi hương lửa tình
Rồi bao dĩ vãng vô hình
Xoá nhoà kỷ niệm chúng mình có nhau
Anh đi qua mấy bể dâu
Nhưng chưa quên được tình đầu nguyên sơ
Chiều Đông bảng lãng sương mờ
Nhớ vòng tay ấm tình thơ… xưa rồi!
Thơ: Toàn Tâm Hòa
Bài thơ 3: Bây giờ trời đã lập đông
Trải qua năm tháng thương sầu
Đời ai biết trước được đâu chữ ngờ
Đành thôi trút hận vào thơ
Nửa đêm khắc khoải nằm chờ chiêm bao.
Trả em câu nói ngọt ngào
Anh về gặm nhấm lao đao…đời mình
Đợi cho Trăng trốn bình minh
Về ngang đứng đợi dốc tình chờ nhau.
Thời gian tóc cũng thay màu
Buồn vui cay đắng thương đau vẫn còn
Tìm em góc bể đầu non
Rồi thờ thẫn bước… lối mòn ngày xưa.
Có ai còn chút duyên thừa
Cho anh phân nửa sớm trưa ấm lòng
Bây giờ trời đã lập đông
Tuyết rơi phủ kín chất chồng buồng tim.
Thơ: Cỏ Hoang Tình Buồn