Khi mà thói
quen của bạn tạo thành khó xử cho người khác, thì bạn cần phải biết thu lại,
dừng đúng lúc, bởi như vậy mới là biểu hiện của một người có giáo dưỡng.
Thói quen
thường ngày ẩn chứa sự giáo dưỡng của bạn
Một lần, tôi
cùng với chồng lái xe đi giải quyết chút việc, vừa khéo gặp phải mấy người bạn
thân của anh ấy muốn đi nhờ xe. Vì phép lịch sự, tôi nhường chỗ ngồi phía sau
cho họ, còn tôi thì lên trên ngồi cùng với chồng. Một người bước lên xe liền
cởi giày ra ngồi ở đó, nói là đi đường mệt rồi muốn thoải mái một chút.
Một người bạn
trông khá anh tuấn trong đó, hình như là giới thân sĩ, thì không cởi giày. Ông
ấy mặt mày hớn hở kể cho chúng tôi nghe đủ thứ chuyện trên đời không chút ngại
ngùng, có thể nói là một người khá hài hước thú vị. Chỉ là khi nói đến chỗ cao
hứng, ông ấy cũng cởi giày ra, hai chân xếp bằng ngồi trên ghế, tiếp tục thao
thao bất tuyệt, còn tôi thì lại mù tịt không biết gì.
Vấn đề ở chỗ
ông ấy không chỉ chân không ngồi ở đó nói chuyện, đôi lúc còn dùng tay gãi
chân, một mùi vị quái lạ ập đến xông thẳng vào mũi, khiến tôi chỉ có thể nín
thở. Khó khăn lắm mới gắng gượng đến khi họ xuống xe. “Mấy người bạn này của
anh thật không có giáo dưỡng gì, ngồi ở trong xe cởi giày không nói, lại còn
gãi chân, thật là tiếc cho cái vẻ ngoài đẹp đẽ đó”, tôi nói.
Một người
có giáo dưỡng sẽ thể hiện ra hành xử ở mọi lúc mọi nơi. (Ảnh minh
họa: youtube.com)
Họ chỉ là
theo thói quen mà thôi, em hà tất phải kinh ngạc chứ”, chồng tôi đáp lời. Tôi
nói thẳng: “Em nào phải kinh ngạc gì chứ, hành vi của họ căn bản không hề nghĩ
đến cảm nhận của người khác chút nào, chỉ mong bản thân thoải mái dễ chịu, không
chỉ không có giáo dưỡng, mà cũng rất tự tư nữa”.
Bên trong
thói quen ẩn chứa sự giáo dưỡng, vậy nên đừng để nó đánh mất đi hình ảnh của
bạn
Khi đề cập
đến vấn đề này, thông thường ta sẽ được nghe trả lời “Tôi đã quen như vậy rồi”,
dường như thói quen đó đã trở thành tự nhiên nên họ căn bản không nghĩ đến
những điều khác nữa, nhưng nó khác nào việc chỉ nghĩ cho bản thân.
Với những
người như vậy, thay vì nói những hành vi đã quen với bản thân họ, chi bằng hãy
bảo là trong thói quen thiếu đi sự giáo dưỡng. Bởi một người có vài thói quen
nguyên rất bình thường, nhưng khi mà thói quen của bạn tạo thành phiền phức cho
người khác, thì nên biết dừng lại đúng lúc, hoặc là bớt phóng túng lại, đây mới
là biểu hiện của một con người có giáo dưỡng.
Lối sống tốt,
ẩn chứa sự giáo dưỡng tốt đẹp
Kỳ nghỉ công
ty tôi cùng với mấy người bạn ra bên ngoài du lịch, buổi tối thuê trọ trong một
khách sạn khá cao cấp. Bởi leo núi gần cả ngày trời, chúng tôi đều rất mệt, vậy
nên tắm gội qua loa một chút rồi đi ngủ luôn.
Sáng hôm sau
ngủ dậy, bắp chân vẫn đau nhức đến run cả lên, đứng cũng chẳng vững. Hà, cô bạn
thân ở cùng chúng tôi, tuy chân cũng đau, nhưng vẫn gắng gượng quét dọn một mớ
hỗn độn dưới sàn, cho tất cả các loại vỏ trái cây, hạt dưa, khăn giấy và vỏ
chai chúng tôi ăn trước khi ngủ vào tối qua vào trong cái túi bóng rồi để vào
trong thùng rác.
“Một lát nữa
sẽ có nhân viên phục vụ đến quét dọn, sao phải tự làm khổ mình vậy chứ“, tôi
nói với Hà.
“Tiện tay thì
dọn dẹp thôi, cũng không mất bao nhiêu thời gian mà, vừa khéo hoạt động hoạt
động gân cốt một chút“, Hà cười nói.
Với thái độ
tỉ mỉ, căn phòng đã được quét dọn không còn lại một hạt bụi. Trong lúc tôi đang
đi vệ sinh, Hà đã không chỉ gấp lại tấm chăn, ngay đến cả khăn trải giường cũng
được làm cho phẳng lại.
“Hà này,
chúng ta bỏ tiền ở khách sạn mà“, giọng tôi có vẻ trách cứ.
Hà chỉ cười
cười, không nói gì cả, cô nàng còn tiện tay dùng giấy vệ sinh thấm ướt nhẹ
nhàng dính mấy cọng tóc dài rơi dưới sàn cho vào trong thùng rác.
Lúc gần rời
đi, cô ấy sửa sang lại vật phẩm của chúng tôi cho ngăn nắp, sau đó gọi nhân
viên phục vụ đến kiểm tra phòng.
“Trời ạ, đây
là lần đầu tiên tôi gặp qua những vị khách trọ như mọi người đây, căn phòng
thật quá sạch sẽ rồi!“. Nhân viên phục vụ kinh ngạc thốt lên, vẻ mặt giống như trúng
số vậy.
“Tôi chỉ là
theo thói quen thôi, dù là ở đâu, đều thích tiện tay dọn dẹp một chút, chí ít
bản thân nhìn vào cũng thấy thuận mắt hơn”, Hà nói khẽ.
Đánh giá sự
giáo dưỡng thật sự của một người, kỳ thật chính là ở trong thói quen sinh hoạt
của họ. (Ảnh minh họa: istockphoto.com)
Đánh giá sự
giáo dưỡng thật sự của một người, kỳ thật chính là ở trong thói quen sinh hoạt
của họ. Lối sống tốt ẩn chứa sự giáo dưỡng tốt đẹp của bạn, thói quen sống của
một người sẽ đi theo người đó. Thế thì, sự giáo dưỡng của một người cũng chính
là thời thời khắc khắc sẽ được thể hiện ra.
Mỗi một người
đều có thói quen sống của riêng mình, tuy nhiên thói quen tốt nên tỏ rõ với mọi
người, còn những thói quen xấu thì cần phải thu lại hoặc bỏ đi. Nếu không, chỉ
nghĩ đến lối sống của mình mà không nghĩ chút gì đến cảm nhận của người khác,
thế thì rất khó nói bạn là người có giáo dưỡng.
Có những thói
quen có lẽ thật sự không cách nào né tránh được, nhưng nếu biết khiêm tốn đối
đãi với nó thì trái lại sẽ được người khác tôn trọng.
Đừng để thói
quen của bản thân ảnh hưởng đến tâm trạng của người khác
Nhà triết học
nổi tiếng Kim Nhạc Lâm có đôi mắt rất không tốt. Mắt trái cận thị đến 8 độ, còn
mắt phải viễn thị 7 độ. Nếu như trước mặt có chiếc xe chạy đến, ông ấy có thể
nhìn thành bảy, tám chiếc xe. Bởi vì đôi mắt không tốt, sợ ánh sáng, cộng thêm
cặp kính đeo cũng rất kỳ quặc, là hai màu đen trắng. Do vậy ông phải đội nón
thành thói quen, vì để người khác không cảm thấy kỳ quặc, ông còn thường xuyên
ép vành mũ xuống rất thấp.
Trước khi lên
lớp giảng dạy, ông thường nói với học trò của mình rằng: “Mắt của thầy có tật,
chỉ có thể đội nón mà giảng dạy, không thể gỡ ra được, đây vốn không phải là
thầy không tôn trọng các trò, mong các trò thông cảm”. Bởi sự khiêm tốn và
thành khẩn của ông, nên dù ông luôn đội mũ giảng dạy, học trò chẳng những không
có bàn tán, mà trái lại càng yêu mến ông hơn.
Giáo dưỡng,
nói một cách đơn giản, vốn không liên quan gì với bối cảnh xuất thân, địa vị xã
hội hay học vấn cao thấp, mà là nó có liên quan với việc tu dưỡng đạo đức
thường ngày của bạn. (Ảnh minh họa: goodreads.com)
Nhà triết học
giống như ông đây, có thể không cần phải giải thích thì cũng chẳng ai dám nói
gì, nhưng ông lại không hề làm như vậy, ông không muốn để cho thói quen của mình
ảnh hưởng đến tâm trạng của người khác. Thói quen là của bạn, nhưng hoàn cảnh
là của mọi người, khi thói quen của bạn ảnh hưởng đến người khác hoặc tạo thành
sự bất tiện đối với người khác, bạn không nên hùng hồn mà phán rằng: “Tôi đã
quen như vậy rồi”.
Cái gọi là
giáo dưỡng, nói một cách đơn giản, vốn không liên quan gì với bối cảnh xuất
thân, địa vị xã hội hay học vấn cao thấp, mà là nó có liên quan với việc tu
dưỡng đạo đức thường ngày của bạn.
Tiểu Thiện –
Thanh Thanh-www.dkn.tv/nguoiphuongnam
|