Thứ Sáu, 26 tháng 2, 2021

Không Thể Nhịn Cười !


Đêm tân hôn của anh chồng nặng tai

Có hai vợ chồng nhà kia vừa cưới nhau. Anh chồng bị bệnh nặng tai,cô vợ lại là người miền Trung. Đêm tân hôn, sau khi đã thỏa mãn nhu cầu, anh chồng định đánh một giấc thật đã đời để lấy lại sức. Chị vợ cũng mệt phờ quay sang bảo chồng:

-Xong hỉ ? (tiếng địa phương nghĩa là ” xong rồi nhỉ “)

Anh chồng nặng tai nghe ra chữ “song hỉ” nghĩa là vui thêm “hai cái” nữa, cũng chiều vợ làm thêm “hai cái” nữa.
Làm xong, anh vừa định ngủ thì chị vợ lại nói:

-Ngủ hỉ ?

Anh chồng lại nghe ra chữ ” ngũ hỉ “, liền làm thêm 5 phát nữa.

Chị vợ lần này thực sự đã kiệt sức, hổn hển nói với chồng sau khi đã lãnh thêm 5 phát của anh chồng nặng tai:

-Ngủ thật hỉ?

Lần này anh chồng lại nghe thành ” ngũ thập hỉ ”,  liền lao ra khỏi dường quỳ xuống và nói”

-Anh van em, anh lạy em ! Mười hay mười lăm cái nữa thì anh còn làm được, chứ bây giờ em muốn anh làm 50 cái thì anh chết mất !!!!!!

Ngộp thở...

Sau khi xong mọi nghi lễ cần thiết, chỉ còn phần cuối cùng tuyên bố tân lang và tân giai nhân là vợ chồng, để họ trao nhẫn rồi hôn nhau, cha chủ lễ hỏi:
• Trong cả thánh đường ở đây, có ai muốn nêu ý kiến gì khác không? Có ai muốn phản đối cuộc hôn nhân này không? Nếu không, một khi tôi tuyên bố là sẽ không thể thay đổi đấy!
• Khoan, thưa cha! - Từ cuối thánh đường, một giọng phụ nữ trẻ bỗng cất lên.

Tất cả quan khách cùng quay đầu lại. Họ nín thở khi thấy từ hàng ghế cuối, bước ra một cô gái trẻ đang mang bầu.
Bất chấp mình đang đi đứng nặng nề như thế, cô ấy vẫn làm tất cả những người có mặt phải lặng đi vì nhan sắc của mình. Một người mẹ trẻ, đẹp quyến rũ một cách kỳ lạ. Ngạt thở hơn nữa, cô còn dắt theo mình cũng từ hàng ghế ấy, một đứa bé gái đẹp như thiên thần bước ra theo.
 
Bất giác, tất cả sau khi nhìn cô gái ấy liền quay nhìn chú rể đang đứng cùng người vợ sắp trao nhẫn của mình, cùng cha chủ lễ, nơi bàn thờ Chúa.
Người phụ nữ trẻ có bầu kia khó nhọc bước lên từng bước. Đứa bé gái chậm rãi bước theo cô ta.
 
Chú rể đứng chết lặng, mặt xanh như tàu lá và run lẩy bẩy.
Cô dâu nhìn thấy vẻ mặt khác lạ đó của người chồng sắp được cha tác thành cho mình, liền kêu to lên một tiếng, và ngất xỉu.
Cha chủ lễ bất giác đặt tay lên vai chú rể, ngơ ngác.
 
Người phụ nữ trẻ có bầu kia khó nhọc lê chân qua từng hàng ghế một. Đứa bé gái âm thầm vẫn bước theo cô như chiếc bóng.
Bố của cô dâu há hốc mồm nhìn cô, và bỗng đứng bật dậy, sấn tới, túm lấy cổ áo người sắp về làm rể nhà mình. Mặt ông ấy tím lại vì uất.
 
Người phụ nữ trẻ có bầu kia đã bước tới hàng ghế đầu. Cô ấy cúi chào một bà đang ngồi ở đó, đưa tay ra dấu xin phép cho mình ngồi xuống cạnh bà.
Bà này vội vã dịch người vào trong, nhường chỗ cho cô và đứa bé gái.
An tọa rồi, người phụ nữ trẻ ấy chậm rãi chặn tay lên tim mình, ngước nhìn cha chủ lễ, thở hổn hển:
• Thưa cha, con không có điều gì thắc mắc cả ạ! Con chỉ muốn...
Cả thánh đường im phăng phắc. Một bầu không khí nặng như cái chết bỗng trùm lấy tất cả.
Người phụ nữ đó từ tốn:
• Thưa cha...
Cha chủ lễ nuốt nước bọt:
• Con cần gì, cứ nói. Chúa sẽ tha thứ cho con!
Người phụ nữ ấy tươi hẳn nét mặt:
• ... Thưa cha, con gái của con ngồi hàng cuối xa quá nên không nhìn rõ mặt cô dâu chú rể. Xin cha cho chúng con ngồi phía trên này để cháu được nhìn rõ hơn. Con cảm ơn cha!

Lượm trên mạng/nguoiphuongnam