Câu chuyện thứ nhất: Khả năng tự thay đổi
Chuyện kể rằng một người đàn ông đã quyết định không sống một cuộc sống bình thường mà thay vào đó dâng hiến cuộc đời mình cho việc giúp đỡ người khác và cầu nguyện cho tất cả mọi người. Đến một ngày, những người bạn cũ của ông quyết định đến thăm hỏi và nghe ông chia sẻ về cuộc sống.
Một người hỏi: “Liệu anh có thể chia sẻ với chúng tôi những điều anh đã học được trong suốt những năm qua?”.
(Ảnh minh họa: Internet)
Người đàn ông đáp: “Tôi trở nên già cả”.
Một người bạn khác tiếp lời: “Anh có tuổi và thông thái. Suốt những năm qua chúng tôi đã chứng kiến anh cầu nguyện. Anh đã nói gì với Chúa vậy? Chúng tôi nên cầu xin cái gì?”.
Người đàn ông mỉm cười đáp: “Ban đầu, khi tôi còn trẻ, tôi thường quỳ trước Chúa cầu xin Ngài ban cho tôi sức mạnh để thay đổi loài người. Dần dần tôi nhận ra rằng điều đó vượt quá khả năng của mình. Sau đó tôi bắt đầu cầu xin Chúa ban cho tôi sức lực để thay đổi thế giới quanh tôi”.
“Tốt quá, việc mong muốn giúp đỡ mọi người quanh anh đã được báo đáp vì chúng tôi biết rằng anh đã giúp rất nhiều người”, một người bạn nói.
Người đàn ông trả lời: “Đúng vậy, tôi đã giúp đỡ rất nhiều người nhưng tôi biết rằng tôi vẫn chưa tìm được lời cầu nguyện hoàn hảo. Chỉ tới độ tuổi này tôi mới nhận ra rằng tôi nên cầu xin cái gì ngay từ đầu!”.
Mọi người nghe vậy đều nhao nhao lên: “Đó là điều gì vậy?”.
Người đàn ông mỉm cười đáp: “Được ban cho khả năng thay đổi chính bản thân mình”.
Lời bàn:
Trong mọi tình huống gặp khó khăn hay đối diện với các mâu thuẫn, thông thường chúng ta nghĩ rằng ai đó cần phải thay đổi quan điểm hay thái độ của họ. Tuy nhiên, thực sự điều chúng ta cần là sự nhìn nhận sâu sắc và thấu hiểu bản thân, cũng như cần có sự thay đổi trước hết từ chính ta.
Câu chuyện thứ hai: Chỉ là vấn đề thời gian
Một người đàn ông đến gặp một bậc giáo sĩ Do Thái và nói: “Các quán rượu đầy người chơi bời hưởng thụ”.
Người giáo sĩ không trả lời.
Thấy vậy, người đàn ông nói tiếp: “Các quán rượu đầy người chè chén bia rượu, đánh bạc thâu đêm mà ông không có ý kiến gì ư?”.
Lần này vị giáo sĩ đáp: “Đó là một điều tốt lành”.
Người đàn ông quá đỗi ngạc nhiên trước câu trả lời đến nỗi không nói được câu nào.
Giáo sĩ nói tiếp: “Con người… từ lúc khai thiên lập địa đều luôn mong muốn được phụng thờ Chúa trời. Vấn đề là không phải tất cả đều biết được cách tốt nhất để thực hiện điều đó. Hãy nghĩ sâu xa hơn một chút, những hành vi mà anh đang lên án cũng có thể được coi là điều tốt.
Bởi những người này khi thức thâu đêm ở quán rượu, họ đang học cách ‘thức tỉnh’ và ‘kiên định’. Khi họ đã hoàn thiện những kỹ năng này, họ sẽ nhận ra rằng điều họ muốn làm sắp tới là sẽ đi trên con đường của Chúa, hãy nghĩ mà xem rồi họ sẽ là những bầy tôi xuất sắc của Chúa”.
Nghe vậy, người đàn ông chỉ nói được đúng một câu: “Ngài đúng là một người lạc quan”.
Vị Giáo sĩ đáp: “Đây không phải vấn đề về lạc quan. Đây là vấn đề về “ngộ”, dù chúng ta có làm điều gì phi lý đến đâu đi nữa thì điều đó dường như đều đưa chúng ta đi tới con đường đến với Chúa trời. Đây chỉ là vấn đề thời gian”, vị giáo sĩ đáp.
Lời bàn:
Thay đổi có thể bất ngờ đến với chúng ta, nhưng đừng bao giờ mất niềm hy vọng.
Tham khảo Moralstories / Theo ĐKN/anle20