Về già, là khi ta có một đôi mắt mờ đi nhưng lại nhìn cuộc đời rõ hơn trước. Vì có những thứ
không thể nhìn bằng mắt thịt, và cũng có những điều không thể nghe bằng tai trần.
Về già, là khi đôi chân mỏi mệt khi đã bị kéo lê gần hết quãng đường đời nhưng khi ngoái
đầu lại ta dường như mới là đứa trẻ ngày hôm qua. Bây giờ ta bước chậm hơn trước, chắc
hơn trước và cũng trân trọng hơn từng cái chạm đất, vì có thể ngày mai ta không còn bước
đi được nữa.
Về già, là khi ta dùng đôi tai điếc của mình để nghe thiên hạ đang xôn xao về chuyện đời
và ta biết rằng hơn một nửa trong số ấy không là thật. Bây giờ, âm thanh êm dịu duy
nhất chỉ có tiếng chim tiếng gió và những âm thanh còn đọng lại trong lòng ta, của những
người ta từng trân quý nhưng bây giờ không còn thể gặp lại nữa.
Về già, là khi ta nhận ra rằng ta đã may mắn như thế nào khi từng được hít thở không khí
một cách thoải mái, vì bây giờ, mỗi hơi thở là một thước đo của sự sống. Ta thở ra nhưng
ta không thể biết có thể hít vào một lần nữa được hay không?
Về già, là khi những người tri kỷ ta còn ngồi lại cùng ta hoài niệm về một thời xa xưa, tuy
là không nhiều. Âu đó cũng là quy luật tự nhiên, khi ta không còn giá trị, những bằng
hữu sẽ rời xa ta, người còn ở lại nhất định ta phải trân quý.
Về già, là khi ta nếm đủ ngọt bùi đắng cay của cuộc đời. Những thứ làm ta say đắm
ngẫm lại vui sướng không là bao nhưng đau khổ lại rất nhiều. Có những thứ ta cứ tưởng
nắm chặt trong tay rồi thì ngày mai lại trôi đi mất. Cuộc đời như một trò đùa mộng mị
mà người chơi phải trả bằng cả tuổi thanh xuân của mình, bây giờ ngẫm lại chỉ toàn là hối
tiếc...
Suốt đời quý nhất cũng chỉ là hai tiếng bình yên. Hạnh phúc cũng không phải là điều gì
quá xa vời, nhưng có những người gần lúc cuối đời mới nhận ra được điều đó.
Kim Hoa bà bà/nguoiphuongnam