Thứ Tư, 28 tháng 10, 2020

Chuyện cảm động

Cô Mildred Handorf là cô giáo về âm nhạc tại trường tiểu học ở DesMoines , tiểu bang Iowa. Cô kiếm thêm tiền bằng cách mở lớp dạy dương cầm tại nhà. Cô hành nghề này được hơn 30 năm.

Cô cho biết theo kinh nghiệm của cô thì khả năng âm nhạc của các em khác nhau. Cô chưa bao giờ có cái hân hạnh là gặp được một đứa học trò có tài năng thiên phú. Tuy nhiên cô thường gặp sự cạnh tranh giữa các em trong các buổi trình diễn công cộng. Một trong các em là thằng Robby

Hãy nghe cô kể lại:
 
 “ Robby được 11 tuổi khi mẹ em chở em đến ghi tên đầu tiên học lớp của tôi. Mẹ em là một người đàn bà chưa tái giá khi cha Robby qua đời trong một tai nạn xe hơi. Tôi thích dạy các em học nhạc từ bé. Tôi cũng nói điều này cho thằng Robby nghe. Nhưng thằng Robby nói rằng nó muốn học đàn vì mẹ nó ao ước được nghe nó đàn dương cầm. Tôi cảm động vì sự hiếu thảo đó nên tôi nhận lời dạy cho nó để nó có thể thực hiện giấc mơ của mẹ nó.
 
 “ Nó bắt đầu học những bài sơ cấp về dương cầm và mặc dầu nó cố gắng tôi có cảm giác là nó sẽ không khá . Nó thiếu sự diễn đạt và không có căn bản về âm phách. Nhưng dù sao nó vẫn có những căn bản cần thiết mà tôi đòi hỏi ở một học trò âm nhạc. Ngày tháng trôi qua, nó vẫn cố gắng và tôi vẫn tiếp tục khuyến khích nó.
 
“ Cứ mỗi tuần khi chấm dứt bài học, nó luôn luôn nói: “ Mẹ tôi mong muốn có ngày được nghe tôi đàn ”.  Nhưng dường như vô vọng vì nó không có tài năng thiên bẩm về nhạc và về dương cầm.
 
“ Tôi chỉ thấy mẹ nó từ đàng xa mỗi khi bà ta chở Robby đến  hay có khi bà ngồi chờ con mình trên xe cũ kỹ của bà.  Bà luôn luôn vẫy tay chào vui vẻ nhưng bà chưa bao giờ bước chân vào lớp học của Robby.
 
“ Rồi một ngày Robby không đến lớp học đàn nữa. Nhiều lần tôi định điện thọai cho Robby nhưng tôi lại đóan rằng có lẽ mẹ nó nhận ra nó không có thiên bẩm về âm nhạc nên mẹ nó quyết định cho nó học điều gì khác. Tôi cũng vui khi nó không đến vì nó sẽ là một ví dụ về sự không thành công của tôi trong nghề dạy đàn.
 
“ Sau đó vài tuần, tôi gởi thư đến từng nhà mời tất cả phu huynh của học trò tôi về buổi hòa nhạc do các em học trò của tôi trình diễn. Tôi ngạc nhiên khi Robby điện thọai cho tôi. Nó cho biết nó có nhận được thư mời buổi hòa nhạc đó và nó muốn tham gia vào tiết mục trình diễn. Tôi từ chối vì buổi trình diễn chỉ dành cho học trò đang học còn nó đã nghỉ học cả tháng nay rồi. Nó cho biết mẹ nó đang đau, không thể đưa nó đi học được. Tuy không đến lớp nhưng nó vẫn học và thực tập ở nhà rất điều đặn . Nó nan nỉ “ Cô Handorf, con thật sự hết lòng muốn được trình diễn lần này, cô ráng giúp con, con đội ơn cô suốt đời” Có lẽ vì thấy nó quá tha thiết nên tôi cho nó tham gia buổi trình diễn nhưng tôi sắp vào mục chót của chương trình trước khi tôi nói vài lời cám ơn khán thính giả tham dự. Tôi nghỉ rằng nếu Robby có vấp váp cũng không ảnh hưởng đến chương trình.
 
“ Buổi trình diễn thật tốt đẹp không có khuyết điểm nào. Các em đã thực hiện phần của các em thật hòan hảo. Bây giờ đến phiên thằng Robby. Nó bước lên sân khấu. Quần áo của nó nhăn nheo không được ủi thẳng như các em kia. Tóc tai của nó cũng rối bù không chải chuốt. Tôi nghĩ thầm: “ Tại sao mẹ của nó không chăm sóc nó như mẹ của mấy đứa kia? “ Robby tự nhiên bước lại dương cầm và bắt đầu chơi. Tôi vô cùng ngạc nhiên khi nó tuyên bố rằng nó chọn bản nhạc Mozart’s Concerto # 21 với thang bậc C Major. Tôi không biết những điều nó nói tiếp nhưng các ngón tay nó bắt đầu chơi tuyệt diệu chạy trên phím đàn như những thiên thần đang nhảy múa. Nó chuyển từ điệu pinssimo sang điệu fortissimo rồi bắt sang allgero rồi chuyển về virtuono.  Tôi chưa từng được nghe nhạc của Mozart được ai trình diễn như vậy nhất là ở lớp tuổi của nó. Hơn 6 phút rưỡi, nó chấm dứt với điệu crescendo và mọi người đứng lên tán thưởng nó nhiệt liệt.

“ Tôi cố cầm nước mắt sung sướng như muốn chảy ra vì quá cảm động có một học trò tài năng vượt bực như vậy. Tôi vội chạy lên sân khấu, ôm chòang lấy nó: “ Cô rất vui sướng, cô chưa bao giờ được nghe con đàn tuyệt diệu như vậy! Làm sao con có thể đàn suất sắc như vậy?”
 
 Nó không vội trả lời, nó tiến lại micro và giải thích cho mọi ngừoi nghe.” Thưa cô Hondrof ! cô còn nhớ con có nói với cô rằng mẹ con đau nên không chở con đến lớp được không?  Vâng mẹ con bị bịnh ung thư và mẹ con đã mất sáng hôm qua. Từ khi mẹ con sanh ra, mẹ con bị điếc không nghe được rồi nên tối hôm nay là đêm đầu tiên mẹ con từ thiên đàng với một thân thể biến hóa tòan mỹ, mẹ con có thể nghe tiếng đàn của con. Con muốn đêm nay là một đêm đặc biệt cho mẹ con”
 
Không có cặp mắt nào không ướt tối hôm đó.
 
“ Robby sau này thường biên thư cho tôi. Tôi biết nó vào quân đội và tham gia vào cuộc chiến vùng Vịnh ở Iraq thời TT Bush cha. Nó được giải ngũ và làm việc trong chính phủ Liên bang tại Oklahoma City.  Ðể rồi tháng 4 năm 1995, một người bất thường nhưng tàn bạo đã đặt bom làm nổ tung building này. Người ta tìm thấy xác của Robby chết bên cây đàn dương cầm tại đây. Không ai biết có phải nó đang đàn cho mẹ nó nghe hay không.

(bài do bạn Bá Trần giới thiệu)