Con người sống ở thế gian này, nhiều lắm cũng chỉ là mấy mươi năm. Đau khổ, truy cầu rốt cuộc có thể lưu lại điều gì hay tất cả chỉ còn là trắng tay?
“Đến cuối đời, chúng ta sẽ còn lại gì?” – đây là câu hỏi mà ai cũng từng tự băn khoăn trong đầu ít nhất một lần. Có những người dành cả đời để theo đuổi danh vọng, tiền tài, ái tình, nhân nghĩa… Nhưng họ không biết rằng, chỉ có một thứ duy nhất sẽ ở lại với mình tới giây phút cuối của cuộc đời.
Đó có phải là người bạn yêu? Câu trả lời là không phải! Tuy vợ chồng là người cùng chia sẻ hạnh phúc, đắng cay ngọt bùi, giao hòa cả về tâm hồn lẫn thể xác nhưng vẫn đến ngày hai người phải chia xa. Có thể ở bên nhau tới lúc răng long đầu bạc đã đủ tốt đẹp rồi, nhưng chẳng ai có thể ở đến mãi mãi.
Đó có phải là con cái bạn? Câu trả lời vẫn là không phải! Cho dù cùng chung quan hệ huyết thống mạnh mẽ, máu mủ tình thâm, con cái cũng chỉ có thể cho bạn sự đoàn tụ, hiếu thảo, thăm viếng và niềm vui quan tâm chăm sóc ở tuổi già. Khi đi tới cuối cuộc đời, con cái chỉ là người tiễn đưa bạn trong bình an.
Đó có phải là tiền bạc? Câu trả lời vẫn là không phải! Tiền bạc có tới thì sẽ có đi. Dù bạn kiếm nhiều tiền đến mấy thì đến lúc nhắm mắt xuôi tay cũng không thể mang theo. Tài khoản ngân hàng chưa đầy các số 0 vẫn nằm yên ở ngân hàng trong giây phút cuối đời của bạn.
Vậy rốt cuộc đó là nhà cửa, là xe cộ hay là quần áo?
Bạn muốn chết trong giàu sang phú quý hay trắng tay?
Có câu chuyện kể rằng: Xưa kia ở đất nước Ấn Độ có một chàng trai trẻ không may vì bệnh tật mà qua đời. Vào lúc vừa trút hơi thở cuối cùng và sinh mệnh ngắn ngủi trên dương thế kết thúc, chàng trai thấy Phật tổ cầm trong tay một chiếc rương và tiến lại phía mình.
Phật tổ nhân từ nói: “Chúng ta đi thôi con”.
Chàng trai nhìn Phật tổ với ánh mắt tiếc nuối và cầu khẩn: “Thưa Phật tổ, cuộc đời con diễn ra chóng vánh quá, con vẫn còn rất nhiều việc muốn làm, rất nhiều việc con vẫn chưa hoàn thành”.
Phật tổ đáp: “Ta rất tiếc, nhưng đã đến lúc con phải đi rồi”.
Chàng trai ngước đôi mắt phiền não nhìn Phật tổ và hỏi: “Thưa Phật tổ, trong cái rương này của Ngài có vật gì vậy?”.
Phật tổ trả lời: “Chiếc rương này chứa đựng di vật của con”.
Chàng trai băn khoăn: “Di vật của con sao? Ngài muốn nói tới tiền bạc, trang sức và những vật dụng cá nhân của con phải không?”.
Phật tổ lắc đầu mỉm cười: “Những thứ đó chưa bao giờ là của con cả, chúng đều thuộc về địa cầu”.
Chàng trai tiếp tục suy đoán: “Vậy đó có phải là ký ức của con không?”.
Phật tổ nói: “Không phải, ký ức của con thuộc về thời gian”.
Chàng trai lại hỏi: “Vậy có lẽ là thiên phú của con”.
“Không phải,” Phật tổ đáp. “Thiên phú ấy thuộc về cảnh giới giác ngộ của con”.
“Chẳng lẽ lại là bạn bè và người thân của con?”.
Phật tổ trả lời: “Không, họ thuộc về trái tim con”.
Chàng trai không ngừng suy tư, cuối cùng anh khẳng định: “Vậy thì chắc chắn di vật của con chính là linh hồn của con”.
Phật tổ nhìn chàng trai một lúc rồi nói: “Con hoàn toàn sai rồi, linh hồn của con thuộc về ta”.
Tiếp nhận cái rương từ tay Phật tổ rồi mở ra, chàng trai vô cùng ngạc nhiên khi thấy bên trong hoàn toàn trống rỗng, không có bất kỳ vật gì cả! Chàng trai lúc đó mới giật mình, bàng hoàng tỉnh ngộ. Những thứ anh đã bỏ cả cuộc đời để theo đuổi, đánh đổi sức khỏe để cố gắng giành được đều chỉ là thoáng qua trong nháy mắt. Tiền tài, địa vị, nhà cửa… tất cả bây giờ anh đều không thể mang theo.
Con người sinh ra tay trắng, đến khi ra đi cũng chỉ còn trắng tay.
Bôn ba vất vả cả đời, thứ duy nhất còn lại chỉ có cơ thể mà thôi. Chỉ cần cơ thể còn, bạn vẫn còn cuộc sống. Nó luôn là bạn đồng hành với chúng ta trải qua mọi khoảnh khắc trong đời. Chỉ có cơ thể mới bảo vệ sinh mạng và trái tim của ta đến khi tiêu hao hết toàn bộ năng lượng trong người.
Nếu cơ thể khỏe mạnh, bạn sẽ đi được càng xa, bay được càng cao. Nhưng nếu cơ thể cạn kiệt và đến ngày không thể hoạt động nữa, cuộc sống của bạn coi như chấm dứt. Do đó, “cơ thể” mới là báu vật vô giá cuối cùng mà bạn cần trân trọng.
Có một đại gia không may mất sớm, người vợ đem 19 tỷ thừa kế đi lấy anh lái xe của đại gia. Anh lái xe trong lúc hân hoan phát biểu: “Trước kia, tôi cứ nghĩ rằng mình làm thuê cho ông chủ, bây giờ mới biết ông chủ mới chính là người làm thuê cho tôi”. Vậy mới biết, ai sống lâu hơn thì mới là người chiến thắng.
Kẻ không có sức khỏe cũng chỉ là kẻ thua cuộc cuối cùng.
Sai lầm lớn nhất trong cuộc sống của chúng ta là đánh đổi sức khỏe vì vô vàn thứ khác như tài sản, ái tình, quyền lực, địa vị… mà quên mất rằng: Có sức khỏe gọi là tài sản – không có sức khỏe, cũng trở thành di sản!