Sang Mỹ chúng ta nẩy sinh ra rất nhiều BỆNH: Nào Bệnh “ TAM CAO ” ( Cao Mỡ, Cao Máu, Cao Đường ), Bệnh Thấp Khớp và nhất là Bệnh THẤP " ĐỊA " … nhất là ở tuổi 70-80.
Khi rời đất nước đa số chúng ta ở tuổi trên dưới 30, cái tuổi đi cầy thật hăng, thật khỏe, hầu như đa số làm cái nghề “ Keep America Beautiful ”, tức là cái nghề Lau Quét (Janitor ). Nghề này chẳng cần kinh nghiệm, chẳng cần Anh Văn. Nói thế chứ thành phố đầu tiên chúng tôi ở ( St. Louis ) cũng phải có Nhà Thờ Tin Lành giới thiệu họ mới nhận cho làm…
Các thiếu nữ, các chàng trai khỏe mạnh khi xưa nay đã là Bà Nội, Bà Ngoại, Ông Nội, Ông Ngoại cả rồi. Trong túi Ông Bà Nội Ngoại lúc nào cũng có mấy LỌ THUỐC vì họ có đủ thứ Bệnh… Nhưng có một thứ Bệnh mà Bệnh không Bác Sĩ nào chữa được, đó là “ BỆNH THƯƠNG CHÁU ”.
Đọc tới đây chắc hẳn có người thắc mắc, phản đối. Tại sao Thương CHÁU lại là cái Bệnh ? Vâng, ngày xưa có con nhưng vì mải lo sinh kế nên tình thương đối với con nó không quá sâu đậm như đối với CHÁU bây giờ. Chúng tôi nói chuyện với mấy người bạn họ chưa có CHÁU, đều cãi “ Ông nói sao, phải thương CON hơn CHÁU chứ ? ”. Mình đã già rồi. gần chúng thấy dễ thương lắm, chúng tíu tít “ Ông Nổi, Ông Nổi, Bà Ngoải, Bà Ngoải…” nên thật khó xa chúng. Khi đã mắc phải rồi thì không xa chúng được.
Người nào may mắn là được bố mẹ chúng mang CHÁU đến nhà gửi, hai Vợ Chồng GIÀ luân phiên nhau săn sóc CHÁU, cho CHÁU ăn và đưa đón CHÁU đi học, về học…
Nhưng không mấy ai được như vậy. Đa số những người chúng tôi quen, chiều chủ nhật đến nhà Con để trông CHÁU cho thứ Hai Vợ Chồng đứa Con đi làm ,để rồi cuối tuần mới về với Chồng. Có người để Chồng ở nhà rồi đi suốt mấy tháng mới về với Chồng mấy ngày rồi lại đi tiếp.
Vợ Chồng nay đã 70, 80 cả rồi, còn Sống BÊN NHAU BAO LÂU NỮA. Tại sao chúng ta Không Lo Cho Nhau trong Những Ngày CÒN LẠI. Con và CHÁU đời sống của chúng còn dài. Dĩ nhiên có Ông Bà Ngoại trông CHÁU thì chúng mừng lắm nhưng người bạn đời của mình ai trông nom? Ai cần săn sóc hơn ?
Có người làm thức ăn sẵn cho Chồng đủ ăn một tuần rồi ra đi nuôi CHÁU thế là an tâm, không hề áy náy vì như thế là mình đã làm đủ bổn phận rồi !
Có nhiều bà Vợ vì mải đi lo CHÁU, khi về đến nhà Chồng đã vào nhà thương lúc nào, có người Chồng đã chết từ mấy ngày mà Vợ mới biết.
Bất cứ sự hy sinh nào cũng có cái giá phải trả. Viết bài này chúng tôi mong mọi người suy nghĩ để không phải hối hận về sau.
Thân chúc THÂN TÂM THƯỜNG AN LẠC.
Hoàng Nguyên Linh ( 3/13/2018 ) - bài do bạn MậuTrần giới thiệu