Thứ Hai, 26 tháng 12, 2016

Thơ: Mẹ

Núi cao, vực thẳm, sông dài
Nào đâu sánh được những ngày tháng qua
Đôi vai bé nhỏ mẹ ta
Chở bao vất vả đi qua bão bùng

Thơ: Mẹ


Những hôm trời rét mưa phùn
Nhẹ nhàng mẹ rẹm cái mùng cho con
Khi con vào giấc ngủ ngon
Mẹ thời nhớ đến gạo còn một lon

Vội vàng mẹ nấu phần con
Nấu xong mẹ lại lối mòn chợ phiên
Mớ rau, con cá truân chuyên
Tự bàn tay mẹ chẳng phiền đến ai


me 1

Đôi quang gánh trĩu bờ vai
Tươi rói nụ cười đọng mãi trên môi
Mẹ luôn nhỏ nhẹ từng lời
Dạy con biết sống cuộc đời thênh thang

Gặp người khó phải nhẹ nhàng
Gặp người quyền quý không màng hư danh
Gặp người lắm quẻ đành hanh
Nhượng đi mấy bước giữ lành tấm thân

Gặp khi sóng gió vây quanh
Bình tâm bình tĩnh ắt thành công thôi
Nhớ lời mẹ dặn khôn nguôi
Khắc sâu tâm trí từng lời chẳng phai

Tu tâm dưỡng tính đời này
Trồng cây phúc đức chờ ngày nở hoa
Bình an ta hưởng tuổi già
Cháu con sum họp một nhà yên vui!

me 2

Quỳnh Quỳnh