Chiều qua, mải vào mạng xem tin tức và thông báo để biết mình có thể đi thế nào trong tình hình “Bình thường mới” sau giãn cách, nên gần 20 giờ tối, tôi mới xuống ăn cơm. Chợt nghe văng vẳng tiếng người chủ nhà phía sau (chắc ra hiên nhà gọi điện thoại do sóng yếu). Vô tình, mình nghe lỏm bất đắc dĩ, nhưng khá rõ, giọng người phụ nữ luống tuổi giọng rất ấm, truyền cảm :
– Anh phải gắng nhớ những lời em dặn nhé. Số tiền tháng này, em gởi là 5.000 đô la cho anh tiêu vặt. Đừng cố mà khư khư cái tật dành dụm tiền như ngày xưa nữa, khổ lắm. Cứ tiêu pha thoải mái, chừng nào hết em lại gởi thêm cho. Nhân đây, em gởi thêm vài tờ báo, tạp chí sốt dẻo hay lắm cho anh đọc những lúc nhàn rỗi. Cái điện thoại di dộng này là iPhone 13, đời mới nhất đấy, coi như là quà kỉ niệm năm nay em tặng anh. Còn hoa em phải chọn loại không để tủ lạnh chóng tàn lắm, chắc anh sẽ thích. Còn nữa, phải gắng nghỉ ngơi điều độ để giữ gìn sức khỏe đừng quá vất vả nhé anh
À, con bé ở hôm trước em mướn về có phụ giúp được việc không, nó xinh và thuần quê đấy chứ? Em biết anh thui thủi một mình, không người chăm nom săn sóc lo lắng cơm nước, không ai trò truyện sớm hôm, mà em thì lại chưa thể về sống hẳn bên cạnh anh được vì còn ngổn ngang nhiều thứ để lo cho mấy đứa trẻ. Bây giờ rất cần tiền để mua nhà, cho con du học vào trường tốt, mua xe. Em cứ sợ anh buồn. Nay em lại mướn thêm một đứa ở nữa cũng đôi mươi thôi, để cho anh “vui vẻ”, cho nhà cửa có thêm người ra người vào. Giờ đã có hai đứa nó, trẻ đẹp, giỏi giang, lại khéo chiều chuộng, tụi nó sẽ thay em lo lắng cho anh, em cũng yên lòng phần nào. Tuy anh không nói ra, nhưng em cũng thừa biết đàn ông đàn anh các anh có câu:
“Sờ béo – Véo gầy” nên em đã chọn cặp này: đứa gầy, đứa béo.
Dạo này chắc anh cũng vui nhiều nên cũng ít về mỗi đêm thăm hỏi em như trước. Hãy luôn vui và nghĩ về em với các con, anh nhé. Đợt này bạn bè của anh và em cũng bệnh nhiều và thi nhau sang Singapore, Taiwan để chữa mà có ăn thua gì đâu anh.
Tôi ngạc nhiên vô cùng, tự nghĩ: “Sao trên đời này có người vợ chu đáo, tuyệt vời như thế?”. Không kìm được, tôi lén nhìn qua khe cửa sổ thì thấy người đàn bà ấy đang ngồi trước ngọn lửa, vừa trò chuyện liếng thoắng với chồng, vừa bỏ vào ngọn lửa cháy từng xấp tiền đô la, điện thoại di dộng, mấy sách báo, tạp chí và một con hầu xinh đẹp mới mua từ Phố Hàng Mã về…
À…Thì ra là vậy!
Sưu tầm (bài do bạn Bá Trần giới thiệu)