Sau hơn 40 năm chung sống hạnh phúc, người vợ của nhà tỷ phú Frank Whittaker đột ngột qua đời vì bạo bệnh. Sự việc đau thương thương ấy xảy ra bất ngờ khiến cho mọi người ai cũng đau buồn thay cho “cặp đôi vàng” quấn quít với nhau như đôi uyên ương. Đứng trước quan tài của vợ, nhà tỷ phú còn tuyệt vọng tuyên bố trong muôn vàn đau khổ: “Đời tôi thế là hết!”.
Vậy nhưng chỉ hơn một năm sau, Frank hiên ngang khoác tay một cô gái bước vào câu lạc bộ đánh golt. Cô gái không những đẹp mà còn trẻ nữa, chắc hẳn kém nhà tỷ phú phải tới 30, 40 tuổi. Chẳng ai giấu được nỗi ngạc nhiên của mình, nhưng mỗi người sau đó lại có cảm xúc riêng của họ.
Các quý bà thi nhau lườm nguýt ông Frank “làm trò” trước thiên hạ khi trong lòng họ ngấm ngầm ghen tức cô gái trẻ trung xinh đẹp. Các quý ông thì lộ liễu hơn với cảm xúc của mình. Đôi mắt họ khô lại vì ngắm nhìn người tình của Frank không chớp. Còn cặp môi nứt nẻ của họ đột nhiên ướt nước miếng.
Nhưng trên hết bất kỳ ai cũng muốn biết làm sao một ông cụ 70 tuổi lại có thể cặp bồ được với một cô gái đáng tuổi con cháu mình.
“Cặp đôi đũa lệch” làm như không nghe thấy những lời bàn tán. Họ ngồi xuống cái bàn cạnh cửa sổ, rồi Frank lớn tiếng gọi hầu bàn đem rượu tới. Hai người ngồi uống rượu và trò chuyện với nhau đến khi cô gái phải cáo từ đi vào vệ sinh. Lúc đó người bạn cũ Jim của Frank mới ngồi xuống đối diện nhà tỷ phú.
“Frank à, khoẻ không? Lâu rồi không thấy cậu đến câu lạc bộ?” – Jim chủ động lên tiếng.
“Ờ thì tớ dạo này cũng bận lắm, không thể dành ra được một buổi để tới sân golt!”.
“Khiếp! Cứ nói thẳng là có người yêu thì quên béng mất anh em đi!” – Jim huýt sáo và rồi làm ra vẻ quan tâm – “À mà cô ấy tên là gì đấy? Hai người quen nhau được bao lâu rồi?”.
“Cô ấy tên là Jennifer. Bọn tớ làm quen nhau được nửa năm rồi lấy nhau!”.
Jim trố mắt lên nhìn bạn: “Cái gì cơ? Lấy nhau?! Này, hãy nói thật đi, làm cách nào cậu thuyết phục được cô ấy vậy?”.
“Tất cả là nhờ một lời nói dối thôi, ông bạn ạ”.
“Người như cậu thì chỉ cần cho đám đàn bà xem số dư tài khoản thì ai mà chẳng đổ, chứ cần gì đến việc nói dối?”.
“Ai mà làm các việc trơ trẽn đến vậy được cơ chứ?” – Vị tỷ phú cau mày – “Không, tớ chỉ cần nói dối tuổi của mình với Jennifer là ngon lành thôi mà!”.
“À, vậy thế chắc là cậu “ăn bớt” đi mười, hai mươi năm tuổi chứ gì?”.
“Chẳng phải ! Tới nói dối cô ấy là mình 90 tuổi, lại đang mang trọng bệnh trong người chết lúc nào chẳng biết”.
Vũ Hội (dịch)Collin Pearlmen (Mỹ)/anle20