Một người kia biết mình sắp từ giã cõi thế, ông mơ thấy Thượng Đế đến gần, trong tay Ngài cầm một chiếc vali.
- Thượng Đế bảo: “Nầy con, đã đến lúc đi theo Ta rồi”.
- Ngạc nhiên, người ấy trả lời: “Bây giờ sao? Mau quá vậy? Con có bao nhiêu là dự định…”
- “Rất tiếc nhưng đã đến giờ đi rồi”.
- Người ấy hỏi: “Ngài có gì trong chiếc vali kia vậy?”
- Thượng Đế trả lời: “Tất cả những gì thuộc về con”.
- “Ồ, những gì thuộc về con sao? Ý Ngài muốn nói những đồ đạc, áo xống, tiền bạc của con ư?”
- Thượng Đế trả lời: “Những cái đó đã không phải của con; chúng thuộc về trần gian”.
- Người ấy lại hỏi: “Có phải nó là ký ức của con không?”
- Thượng Đế trả lời: “Ký ức đã không bao giờ thuộc về con; chúng thuộc vào thời gian”.
- “Vậy có phải là những tài năng của con?”…
- “Tài năng đã không bao giờ là của con; chúng tuỳ thuộc vào những tình huống con gặp trong đời con phải giải quyết”.
- “Phải chăng là bạn bè và gia đình của con?”…
- “Rất tiếc, họ đã không bao giờ là của con, họ thuộc về con đường mà con đã đi qua”.
- “Hay đó là thân xác con?”…
- “Thân xác đã không bao giờ là của con, nó thuộc về cát bụi”.
- “Vậy đó là linh hồn của con chăng?”…
- “Không đâu, linh hồn của con thuộc về Ta là Đấng đã tạo dựng nên con”.
Đầy hoang mang sợ hãi, ngươi ấy nhận chiếc vali từ tay Thượng Đế và mở nó ra, ông chỉ thấy nó trống trơn. Một giọt nước mắt lăn dài trên má, người ấy thốt lên: “Trời ơi, vậy là cuối cùng con đã chẳng có gì cả sao?”…
- Thượng Đế trả lời: “Không đâu, con đã có được nhiều lắm chứ, nhưng nó không thể nhìn thấy được bằng mắt thường, nó chính là tấm lòng vị tha của con. Mỗi khi con nói một lời tử tế, mỗi khi con làm một điều dễ thương, mỗi khi con nghẹn ngào trước một mảnh đời khốn khổ, Ta đều cất giữ tất cả vào làm hành lý cho con mang theo về cùng Ta…”.
Suy ngẫm:
Khi ta nằm xuống,
Những gì ta xài... đã
mất
Những gì ta để lại...
ngừơi khác xài
Ta chỉ đem theo đựơc... những gì ta đã cho đi.
(bài do bạn Bá Trần giới thiệu)