Sau tất cả, người đi cùng bạn đến cuối cùng cũng chỉ có bản thân bạn mà thôi. Sao không yêu thương mình một chút.
Hóa ra đến cuối cùng ai rồi cũng sẽ rời đi, những người ta yêu thương nhất rồi cũng lần lượt để lại chúng ta một mình trên cuộc đời này. Người với người đến với nhau cũng do duyên và lâu dài là do nợ. Khi hai bên đã trả cho nhau món nợ cần được trả thì cuộc đời sẽ đưa hai người về hai hướng, gặp lại nhau hay không thì tùy duyên tiếp sau đó, cũng bất ngờ giống như cách mà chúng ta gặp nhau lần đầu vậy. Nhưng nếu không thể gặp lại nhau nữa thì xem như đã xong rồi.
Thương tấm thân mình một chút, nhẹ nhàng với nó một chút, bảo vệ thân mình nhiều hơn nữa. Cơ thể thể sẽ tìm ra cách bảo vệ cái tâm của mình. Đừng để thân và tâm đối nghịch, xung đột với nhau nữa. Giữ thân tâm bình an đó chính là việc được sống một cách hạnh phúc.
Yêu bản thân mình chính là việc khởi đầu cho sự lãng mạn trọn đời.
Lỡ mà có một mình thì thôi nuôi một con mèo, một con chó bầu bạn. Ai phản bội, ai bạc bẽo chứ chó mèo chưa bao giờ chê chủ cả. Lỡ mà có một mình thì ở cùng với cha mẹ nhiều hơn có làm sao đâu. Ai dám nói mình ăn bám gia đình thì mình nói rằng cha mẹ thương mình chứ có đâu phải bám díu người dưng đâu mà phải nhục nhã. Kết hôn rồi muốn báo hiếu cũng khó lắm đó. Nếu lỡ một mình thì thôi đi đây đi đó, kết bạn giao lưu, làm những điều mình chưa từng làm đi. Có chồng có con rồi đến ăn cũng phải ăn thật nhanh, ngủ cũng phải cắt bớt thì nói gì đến tận hưởng cuộc sống. Miễn sao mình vui là được, yêu mà khổ quá thì thôi một mình, hôn nhân mà bất hạnh quá thì nên một mình. Mình tìm thêm người làm đời mình vui chứ đâu có tìm người làm đời mình tệ hơn.
Sống với ai, đi với ai cả đời là một lựa chọn, thì độc thân cũng là một lựa chọn. Cứ độc thân vui vẻ cho đến khi gặp được ai đó khiến mình không còn muốn độc thân nữa thì kết nối với họ. Cuộc sống đơn giản như vậy nhưng cứ bị chúng ta làm phức tạp lên không à.
Sưu tầm/nguoiphuongnam