Có tiếng gỏ
cửa. Con gái mở cửa phòng tôi, ló đầu vào và nói:
- "Hồi
chiều con thấy má ho vài tiếng. Má bị sặc nước hay ho thật? Má có đau cổ hay
khó chịu gì không?
Tôi trả lời:
- " Má
bị sặc nước, sức khỏe má bình thường.
- " Như
vậy không sao. Nếu má thấy có gì lạ, má phải nói với con liền nha. Đừng có nghĩ
không sao rồi dấu. Bệnh viện hai đứa con làm việc lúc này đã nhận nhiều bệnh
nhân nhiễm virus Corona rồi. Cho nên má tránh tiếp xúc và lại gần tụi con để
bảo vệ an toàn cho má.
-
"OK.
Tôi gật đầu
và cũng không rời khỏi giường. Con gái nhẹ nhàng đóng cửa phòng. Tiếng bước
nhân của con đi về hướng phòng nó. Có tiếng cửa đóng và tôi nằm đó suy nghĩ vẫn
vơ.
Từ ngày bệnh
dịch tràn lan tới nay, tôi đã tự cách ly mình với thế giới bên ngoài. Cả mấy
tháng tôi chỉ ra ngoài một lần để đi Bác Sĩ gia đình và một lần siêu âm theo
định kỳ. Quên nữa còn một lần tôi đi chợ.
Số là trường
đóng cửa, cháu ngoại phải ở nhà học online. Tin tức, video tràn lan trên mạng
xã hội, nói về tình hình người dân tranh nhau mua hết đồ ở các chợ làm mình
cũng nôn nao. Buổi sáng thứ hai cháu ở nhà chưa ngồi vào máy để học, các con đi
làm cả, tôi nói với cháu chở ngoại đi chợ một bửa để "xem dân cho biết sự
tình".
Thế là cháu
chở tôi đi chợ Wal Mart gần nhà. Đúng như lời đồn, những thịt tươi, thịt đông
lạnh gần như hết sạch, đồ hộp, thức ăn đông lạnh cũng hết, rau quả còn nhưng
không nhiều. Riêng giấy đi cầu và giấy lau tay đương nhiên là không có. Tôi mua
một ít thức ăn rồi nói cháu chở ngoại qua chợ 99 Cent. Tôi nghĩ chắc ở đây cũng
còn ít giấy lau tay. Tôi thật nhẹ dạ, cái kệ trống trơn. Thế là hai bà cháu dẫn
nhau qua chợ 99. Đây là chợ của người tàu có bán thức ăn VN. Chợ cũng không còn
nhiều đồ như những lần tôi đi trước. Mì ly thiên hạ cũng gom hết. Không có
giấy, không có gạo...Nói chung những thứ cần thiết để ăn lâu dài đã hết. Thiên
hạ chả ai đeo khẩu trang nhưng nói chuyện xí xô xí xào ít hơn. Mọi người như
ngầm nói với nhau "Cẩn thận".
Chiều đó,
con gái đi làm về la cho tôi một trận. Nó la cũng đúng vì thương mẹ. Nó sợ tôi
ra ngoài bị người khác lây bệnh thì rất nguy hiểm. Khi Thống Đốc Cali tuyên bố
tình hình khẩn cấp, người già trên 65 tuổi không nên ra đường. Con gái tôi cười
và tuyên bố "Thiết quân luật bà ngoại. Không được rời khỏi nhà trước khi
có lệnh mới." Xong dường như cũng thông cảm với mẹ, cháu nhìn tôi giọng
trầm hẳn xuống: "Má cần gì nói với con. Con sẽ mua đem về. Ra ngoài má lớn
tuổi dễ bị lây nhiễm."
Tôi mỉm cười
và đành chấp nhận hai chữ "cấm cung". Bây giờ tôi mới thấy mình quan
trọng trong gia đình. Nếu mà tôi bị dính Virus thì cuộc sống các con hoàn toàn
đảo lộn, cơ may về lại mái nhà thân yêu này chắc hẳn khó khăn. Tôi đã đi gần
cuối đoạn đường đời. Cũng như tôi phải chấp nhận bốn chữ: "Tuổi già sức
yếu" Vì bởi sức yếu nên Virus Wuhan mới mê. Chúng mà gặp lứa
tuổi "già háp" của chúng tôi thì bám chặt như mèo thấy mỡ,
như gái xuân tới thì mà gặp trai tơ.
Cũng may hai
vợ chồng con tôi đều làm về thuốc trong bệnh viện, việc tiếp xúc trực tiếp với
bệnh nhân không nhiều. Mặc dù cơ hội bị nhiễm bệnh không cao nhưng mấy ai biết
được con virus tiềm ẩn ở ngõ ngách nào và bám theo mình lúc nào. Cho nên đối
với các con, tôi cũng phải tự cô lập mình, tránh tiếp xúc nhiều với chúng.
Từ ngày ông
nhà tôi mất đi, căn nhà trống vắng và thiếu tiếng cười. Tự dưng tôi cũng ít nói
tếu vì không còn ai để chọc cười cho không khí vui tươi quên đi bệnh
tật. Cháu tôi hai đứa đều học trung học và theo lớp huấn luyện
Volleyball ở trường. Mỗi ngày sau giờ học là tập huấn tới chiều mới về nhà. Đôi
khi có lịch đấu tại sân nhà hay ở các trường khác, xe chở về nhà trời đã tối.
Ăn qua loa mấy miếng là hai đứa rúc vào phòng làm homework cho kịp mai đi học.
Con gái, con rễ làm hai bệnh viện khác nhau, sau giờ làm cũng cần nghỉ ngơi.
Phòng nào cũng đóng kín cửa. Họa hoằn lắm hai vợ chồng mới được xếp lịch cùng
nghỉ một ngày, gia đình có một bửa cơm chiều sum họp, ấm cúng.
Cuộc sống
thời dịch bệnh rất buồn tẻ và căng thẳng, loanh quanh ăn rồi ngủ. Trong phòng
ngủ, xuống lầu, ở phòng ăn, phòng khách. lên lầu vào phòng ngủ. Cái vòng tròn
nho nhỏ theo nhịp sống mỗi ngày của người già là như thế.
Thường
thường tôi cũng vào thế giới của riêng tôi. Căn phòng với cái giường nho nhỏ,
máy desktop với cái monitor thật lớn. Tôi có bạn bè trên khắp thế giới. Tôi
cười, tôi đùa, tôi trò chuyện, tôi làm thơ, tôi viết ... tôi bằng lòng và trân
quý những gì mình có được ở tuổi hoàng hôn.
Ngày xưa ông
xã tôi bệnh. Tôi cẩn thận giữ vệ sinh cá nhân cho hai vợ chồng rất tốt. Việc đó
ngoài là giữ vệ sinh chung còn là sự tự trọng.
Bây giờ
trong thời kỳ vô cùng nguy hiểm của dịch Vũ Hán, giữ vệ sinh còn là bảo vệ mạng
sống cho mình, cho gia đình và đáp ứng nhu cầu xã hội.
Ở nhà, tự
cách ly còn là tham gia chống dịch, không làm cho hao tốn tiền bạc
quốc gia. Nói cho lớn chuyện đi một chút, mình ở nhà không ra đường còn là tỏ
lòng cám ơn và trân trọng những người Bác Sĩ, y tá, nhân viên trong bệnh viện
đã dốc hết sức để đối phó với dịch cúm, dành sinh mạng cho những bệnh nhân.
Hiện nay
Virus Wuhan đã làm cả thế giới như bị đóng băng. Mọi phương tiện đời sống, mọi
sinh hoạt cá nhân đều hướng về đề phòng và chống dịch. Ngồi suy nghiệm cuộc
đời, tôi thấy trước cái chết, tiền bạc, danh vọng, sắc đẹp đều không còn giá
trị. Sức khỏe là trên tất cả. Nghị lực và niềm tin là cứu cánh để duy trì sức
khỏe của mình. Hãy tha thứ và dễ dãi một chút trong cuộc sống để buông bỏ phiền
não và nhẹ nhàng trong tâm.
Chưa có lúc
nào như bây giờ người lại sợ người đến như vậy. Việt Nam ta thường "gặp
nhau tay bắt mặt mừng", người tây phương ôm hôn nhau thắm thiết. Bây giờ
thì "Xưa rồi Diễm" phải đứng cách xa nhau 2 thước, đưa tay ngoắc
ngoắc làm dấu chào nhau. Đám ma không thể đến chia buồn, đám cưới phải đình
lại. Cha mẹ chết con cái cũng phải giới hạn không được tập trung quá 10 người.
Như vậy cho
thấy sinh mạng con người thật nhỏ bé trước tạo hóa. Không có gì là bền vững
vĩnh viễn. Khi bệnh dịch tấn công mãnh liệt, người chết quá nhiều, chính phủ
không thể trở tay thì ai cũng như ai. Tất cả nghi lễ đều vô nghĩa và không thể
thực hiện. Có nhìn hàng loạt chiếc quan tài chờ đi hỏa táng ở nước Ý mới rùng
mình sợ hãi. Nhìn hình những đoàn xe sáng tinh mơ nối đuôi nhau di chuyển quan
tài ra khỏi thành phố, ai trong chúng ta không ngậm ngùi và nghĩ đến riêng mình.
Này nhé,
ngồi nhà chán quá mình đi ra phố, nói chuyện vu vơ với một người vừa quen. Họ
thân thiện và bặt thiệp, nhưng họ đang bị nhiễm bệnh mà họ lẫn mình đều không
biết. Con Virus Wuhan ác ôn đó gặp ta già rồi mà vui tính mừng rỡ reo lên:
"Tình cờ gặp được nhau đây..." Chúng bám lấy ta, yêu ta ngàn năm, lưu
luyến không rời, sinh con đẻ cháu. Ôi! Người tình không chân dung gặp gỡ giữa
đàng mà vì tiếng nói nó bám chặt lấy ta.Ta phải đau khổ cưu mang và gắn bó với
nó, chết sống vì nó. Ta già rồi, không còn nhiều kháng thể để bảo vệ bản thân.
Ta hết sức chống cự muốn đẩy nó đi xa. Muốn giết nó như giết người trong mộng.
Ta không thở được, không nói được, đau đớn và bất lực. Vì nó ta bỏ lại tất cả
những gì bên ta: Con cái, gia đình và tình yêu thương của những người xung
quanh. Khi nó thề sinh tử ôm nhau cùng chết thì chỉ vài tuần thôi, ta đành xuôi
tay ra đi nhanh chóng. Ta gia nhập vào hàng ngũ những vong hồn bại trận vì dịch
Covid-19 ( China Original Virus In December 2019). Cái nguy hiểm là ta đã vô tình lây lan thêm cho
con, cháu và những người ta tiếp xúc.
Nghĩ thôi
tôi đã rùng mình vì vô hình chung mình là mầm dịch, là tội nhân gieo tai họa
cho cộng đồng, làm phiền lụy cho Bác Sĩ và những người trong bệnh viện.
Chưa bao giờ
con người thấy mạng sống của mình bị đe dọa như lúc này. Nhìn đâu cũng sợ bị
lây nhiễm. Hai bàn tay mỗi ngày rửa không biết bao nhiêu dạo, nhưng rồi rờ vô
cái gì cũng sợ virus. Từ nắm cửa đến thư từ, bưu phẩm, báo chí, quảng cáo đều
có bàn tay của ai đó đụng vào. Đi ra ngoài mua thức ăn, trong những
người đứng xếp hàng biết ai là người đang mang mầm bệnh. Người nhìn người e dè,
sợ nhau lây. Tình người bỗng chốc nhạt nhẽo và nghi kỵ. Dịch bệnh xuất xứ từ Vũ
Hán bên Tàu. Người Việt Nam mình dân Á Châu vô tình bị đánh đồng với người Tàu
nên nhận những cái nhìn, cử chỉ và lời nói kỳ thị.
Thật tình
con virus này nhỏ chưa từng nhỏ hơn mà sức công phá của nó lớn hơn vũ khí hiện
đại. Nó làm điên đảo loài người trên trái đất. Nó từ một tỉnh của Tàu đi khắp
năm châu không cần visa hay hộ chiếu. Nó không hình, không dạng mà đi tới đâu
người ta chết đến đó. Nó khiến phi cơ không thể lên trời, những du thuyền dù
sang trọng thế mấy cũng chẳng thể ra biển. Nó san bằng giàu nghèo, chức vụ
trước bệnh dịch và cái chết. Nó đã làm con người và xã hội có sự
liên đới bằng sự lây lan. Nó gieo sự mất mát, sợ hãi để con
người quay về với niềm tin và tín ngưỡng.
Nó đó, nó là
kẻ thù của nhân loại ở thế kỷ này. Nó khiến cho nhịp sống tất bật của con người
chậm lại, sự ăn chơi phung phí xa hoa phải ngưng, những tiệc tùng phải dẹp. Mọi
quốc gia trên thế giới đều liên đới mang gánh nặng ngàn cân vì nó. Nó cảnh báo
loài người về ăn tạp, về âm mưu hũy diệt lẫn nhau. Nó là hiện thân của ma quỷ
và tội ác.
Có một người
nói với tôi như thế này:" Ngày xưa tuổi thọ con người không cao, loài
người sống chan hòa với thiên nhiên, trái đất không hề bị ô nhiễm. Bây giờ văn
minh vượt bậc, khoa học đã tiến tới những bước thần kỳ. Con người đã tận dụng
tất cả những gì có trong thiên nhiên để cung phụng cho cuộc sống, hầu thỏa mãn
những phát minh, những khao khát khám phá và hiểu biết. Tài nguyên cạn kiệt,
không khí ô nhiễm, thú vật bị tàn sát, môi trường sống chật chội và thiếu tình
người. Người già lại được chăm sóc bằng những phương tiện tối tân nhất, thuốc
men tốt nhất để kéo dài tuổi thọ. Có nhiều nước người trẻ lao động ít hơn người
lớn tuổi. Dân số càng ngày càng lão hóa nên mất cân đối cho tương lai. Trận
dịch này vô hình chung thu xếp được điều đó. Nó chọn người già để khuếch tán và
hủy diệt. Trong những người ra đi vì dịch bệnh Virus Vũ Hán tại Trung Cộng, tại
Ý và các nước khác, có phải chăng người già chiếm đa số. Trong bệnh viện, lúc
phương tiện y tế không đủ, Bác Sĩ đành phải dành ưu tiên cứu người trẻ, hy sinh
người già."
Nghe qua thì
thật mũi lòng, nhưng phải công nhận đó là sự thật. Cho nên, muốn không phải là
một tử thi nằm ở một trong số những quan tài sắp từng dãy kia, tôi
chọn tự mình cách ly tại nhà. Tuy rằng ở nhà nhưng chưa phải là an toàn 100%.
Thí dụ như con tôi đi làm trong bệnh viện, có chắc chắn là nó không mang virus
trong người. Ở cơ thể, ở áo quần, ở túi xách, ở bình nước... Biết
đâu một ngày đẹp trời nào đó, con Virus Vũ Hán sẽ qua thăm tôi và gắn bó với
tôi. Biết thân biết phận mình, tôi đã cách ly với con bằng cách không va chạm
vào bất cứ đồ dùng đi làm của nó. Khi ăn mỗi người mỗi dĩa, tôi thường ăn trước
và đi nghỉ sớm. Nếu ăn chung tôi ngồi ở đầu bàn. Không ngồi coi phim chung ở
ghế salon và nhất là không ôm hôn con như ngày xưa thân ái.
Người già cơ
thể sẽ yếu và dễ nhiễm bệnh. Tôi tự nhủ như vậy và sống lạc quan, tích cực mỗi
ngày.Chuyện gì đến phải đến. Hãy bảo vệ lấy mình vì con cháu, còn chết hay sống
đều do số mạng.
Nói tới bệnh
này, tôi xin gọi cái tên trung thực nhất: 'Virus Wuhan". Bởi vì dịch họa
này xuất phát từ Wuhan bên Tàu và chính Trung Quốc nói Vũ Hán là nơi
khởi đầu của Virus.
Theo tôi
Trung Quốc thiếu thế giới một cái cúi đầu xin lỗi vì đã làm cho dịch này phát
tán, Trung Quốc cố tình ém nhẹm, dấu diếm nên thế giới không kịp
phòng ngừa, dịch bệnh lan tràn không thể chận đứng kịp. Virus theo chân người
Trung Quốc đi khắp nơi trên thế giới trở thành bệnh dịch toàn
cầu. Giết hại không biết bao nhiêu sinh mệnh và làm tê liệt mọi hoạt
động của dân chúng.
Ngoài ra
Trung Cộng thiếu nước Mỹ hai cái cúi đầu. Cái cúi đầu thứ nhất xin lỗi đã đem
dịch bệnh đến các tiểu bang của nước Mỹ. Cái thứ hai xin lỗi nước Mỹ vì đã vu
khống dịch họa này là do quân đội Mỹ đưa Virus vào Trung Quốc.
Sự thật bao
giờ cũng là sự thật.
Nguyễn thị
Thêm/nguoiphuongnam