Xế chiều rồi… tôi bất chợt nhận ra
Đoạn đường cuối với tôi còn rất ngắn
Và tôi hiểu tôi phải luôn trân trọng
Mỗi ngày qua tôi phải cố gắng hơn.
Tôi đã học buông... buông bớt nỗi buồn
Có nhiều việc không còn tham gia nữa
Dẫu trái tim… có đôi lần vụn vỡ
Nhưng giờ đây tôi đã mạnh mẽ hơn.
Xế chiều rồi tôi chỉ muốn bình yên
Dẫu trách nhiệm vẫn còn đang nặng nợ
Gác nỗi buồn giấu đằng sau cánh cửa
Đã không còn dòng tâm trạng muốn đăng.
Bởi giờ đây… tôi đã hiểu ra rằng
Chẳng có gì có thể là mãi mãi
Ai cũng già đâu ai mà sống mãi
Mình cứ vui... cứ sống tốt phần mình.
Ở đời mà... miệng thế có rẻ khinh
Kệ nó đi cứ đường mình mình tiến
Vượt chông gai rồi mùa Xuân sẽ đến
Đoạn cuối rồi... tôi chỉ chọn niềm vui... !
Liên Kim/quinhon11