Vương Hàn là một đứa trẻ mồ côi, vừa mới mất việc và cùng một lúc bị bạn gái bỏ trốn cùng “bạn thân”, đột nhiên anh ta quá chán nản, tuyệt vọng và đã nghĩ đến việc tự tử
Đầu tiên anh ta đến quán Internet tham khảo giá cả hiện tại của nghĩa trang, chọn địa điểm và thanh toán tiền trước. Hãy viết thư tuyệt mệnh thật tốt và khi ai đó tìm thấy thi thể của mình, họ sẽ chôn mình theo nội dung trong thư tuyệt mệnh.
Nhìn một hồi, Vương Hàn mới nhận thấy giá mai táng ở các nghĩa trang hiện nay đắt đỏ đến mức có thể dọa chết người sống: “Chết tiệt, chỉ riêng phí xử lý linh tinh các loại cũng đã lên tới hàng vài ngàn tệ rồi, nếu còn sống thì số tiền đó có thể mua nổi một căn nhà ở trái đất; còn sau khi chết, bạn sẽ ở địa ngục. Mình không đủ tiền mua một “ngôi nhà con con”, cái thứ khốn kiếp này có chuyện gì vậy!”.
Vì vậy, Vương Hàn từ bỏ ý định mua đất ở nghĩa trang và rời khỏi quán cà phê Internet. Anh ta nghĩ rằng mình cũng có thể và chết bằng cách nhảy khỏi tòa nhà cao tầng.
Đi mấy khách sạn lớn, phát hiện các cửa lên sân thượng đều bị khóa bằng ổ khóa lớn, Vương Hàn đành phải quay lại căn nhà mình đang thuê rồi lên sân thượng. Khi bước đến mép sân thượng và nhìn xuống, anh ta thấy chân mình run rẩy, toàn thân đổ mồ hôi và đầu óc quay cuồng, choáng váng thì nhận ra rằng mình sợ độ cao, nhất là ở độ cao lớn như vậy, thì không có gì lạ khi bạn gái của mình bỏ trốn theo người khác. Nhưng anh ta lại tự lừa dối mình theo kiểu AQ và tự an ủi: “Độ cao này thực sự không ổn, nó quá thấp. Nếu bị ngã và chỉ gãy tay, chân, dập nát bàn chân thì còn tệ hơn cả chết!”. Vì thế, tự tử bằng cách nhảy lầu đã bị hủy bỏ.
Đêm về phòng trọ hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, nghĩ cách tự tử, thức đến sáng, cả căn phòng chìm ngập trong khói thuốc, người không hiểu biết chắc chắn sẽ tưởng có hỏa hoạn khi bước vào.
“Mất ngủ, thực ra mình đã mất ngủ vì nghĩ đến việc tự tử! Thật là quá đáng”. Vương Hàn lẩm bẩm. “Hừm, mất ngủ! Chờ đã, mất ngủ! Mình có thể uống thuốc ngủ! Đúng, uống thuốc ngủ mình sẽ chết mà không chịu đau đớn, ngủ một giấc mãi mãi không tỉnh lại nữa!”. Vương Hàn đi ra ngoài, không đến bệnh viện lớn mà đến mấy phòng khám của người da đen và xin cách chữa trị tương tự, mua được rất nhiều thuốc ngủ để uống ở nhà.
Về đến nhà, cho tất cả thuốc ngủ vào bát ôtô, nghiền nát thành bột, hòa nước uống một hơi. Một lúc sau, anh ta thấy buồn ngủ nên ngã xuống giường, ngủ lịm đi…
Mở mắt ra, Vương Hàn tưởng mình đã chết, muốn lấy điện thoại di động để kiểm tra ngày tháng thì điện thoại đã hết pin nên mở TV. Bản tin TV có hiển thị ngày tháng bên dưới. Ôi trời, mình đã chết được 5 ngày rồi nhưng không hiểu sao mình lại đói quá. Người chết mà còn cảm thấy đói sao? “Bang, bang, bang” cửa phòng bị đập mạnh, bên ngoài vang lên giọng nói quen thuộc của chủ nhà: “Vương Hàn, trả tiền thuê nhà! Không trả tiền thì mau dọn đi!”. Vương Hàn mở cửa, chủ nhà giật mình: “Sao thần sắc cậu trông xấu quá! Cậu ốm sao?”. “Cái gì, cô có thể nhìn thấy tôi ư? Tôi chưa chết sao?”. “Cậu có vấn đề về tâm thần thật đấy. Tôi chỉ muốn cậu trả tiền tiền thuê nhà cho tôi. Đừng lúc nào cũng tự đe dọa tính mạng của mình. Thôi được, tôi sẽ gia hạn cho cậu thêm vài ngày nữa, được chứ ?”. Nói xong, chủ nhà lắc đầu rồi bỏ đi, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Giới trẻ ngày nay thật là…”.
Thì ra, mình vẫn chưa chết! Vương Hàn vội vàng chạy về phòng lấy một hộp thuốc ngủ ném xuống đất và chửi: “Thuốc ngủ giả, thứ thuốc giả chết tiệt!”.
Trần Dân Phong (dịch) / Truyện vui của Biên Tập (Trung Quốc)/anle20