Jenny là nhân viên bán hàng trong một cửa hàng thời trang phụ nữ. Cô đã làm ở đây được mấy tháng nhưng thành tích bán hàng không tiến bộ được mấy. Bà chủ cửa hàng đành phải nói với cô: “Jenny này, hiệu suất bán hàng của cô không bằng được các cô khác, nếu cô không nâng cao được nghiệp vụ của mình e rằng tôi phải cắt hợp đồng với cô”.
“Xin lỗi, bà chủ”. Jenny hơi hoảng hốt nhìn bà chủ: “Bà có thể cho tôi một lời khuyên làm thế nào để tôi bán hàng được tốt hơn không?”.
“Ồ!” Tôi có thể mách cho cô một bí quyết, nghe có vẻ ngu ngốc nhưng trước đây tôi đã từng làm như vậy và rất có kết quả. Cô lấy cuốn từ điển sau đó từ từ tra xem cho đến khi nào cô tìm thấy một từ mà cô cảm thấy vô cùng hấp dẫn thì dừng lại. Tất nhiên sau đó cô sẽ tận dụng từ này để nó thích hợp với công việc bán hàng của cô, cô sẽ thấy nó có kết quả đáng kinh ngạc”.
Quả nhiên, không lâu sau thành tích bán hàng của Jenny không ngừng tăng cao. Cuối tháng bà chủ lại gọi cô lên văn phòng: “Chúc mừng cô, Jenny! Bí quyết của tôi đúng là đã có tác dụng”. Bà chủ tỏ vẻ rất vui.
Jenny gật gật đầu: “Tôi đã mất một ngày cuối tuần để tìm ra một từ rất hấp dẫn. Từ này là “tuyệt vời”.”
“Tuyệt vời”. Đúng là một từ hay!” Bà chủ nói: “Cô hãy cho tôi nghe cô đã vận dụng từ này trong khi bán hàng như thế nào?”.
“Đương nhiên rồi. Ngày thứ hai, người khách của tôi là một phụ nữ trung tuổi. Cô ấy nói với tôi là con gái của cô được một trường đại học có tiếng nhất trong thành phố nhận vào học. Tôi phụ họa ngay: “Tuyệt vời”. Cô ấy tiếp tục nói rằng con gái cô ấy ăn mặc rất đẹp, rất thời trang và là cô học sinh được hoan nghênh nhất trong cả lớp. Tôi vội nói chen vào: “Tuyệt vời”. Sau đó cô ấy đã mua một số quần áo trị giá hơn 300 đô”.
Ngừng một lúc, Jenny tiếp tục nói: “Vị khách tiếp theo của tôi nói là cần mua một bộ quần áo để tham gia hoạt động thể thao mùa xuân của một câu lạc bộ đồng quê, cô ấy cần bộ quần áo loại cao cấp nhất vì cô ấy là ban quản trị của một công ty lớn. Tôi vội khen cô ấy: “Tuyệt vời”. Cô ấy cho tôi biết rằng cô ấy quen biết rất nhiều quan chức của thành phố và chồng cô là người giàu có. Tôi vội khen cô ấy “Tuyệt vời”. Sau đó cô ấy không những mua một bộ quần áo loại cao cấp mà còn mua một lô đồ mỹ phẩm trị giá mấy trăm đô.
Cả một tuần đều là như vậy, khi khách hàng khoe khoang mình, tôi đều phụ họa theo “Tuyệt vời”. Họ tỏ ra rất vui và rất hào phóng móc hầu bao ra mua hàng”.
Bà chủ khen ngợi Jenny: “Cô đã làm được rất tốt nhưng có một điểm tôi cảm thấy rất hứng thú là trước khi dùng từ vô cùng hấp dẫn này, từ cô thường quen nói với khách hàng là gì?”.
Jenny nhìn bà chủ cười nói: “Ồ! Tôi thường quen nói từ “Không quan tâm””.
Truyện vui của Albert Jack (Anh)--Thiêm Nguyễn (dịch) /anle20