Mọi người thường hay nhắc về mẹ với những hi sinh cao cả vì chồng, con, gia đình, nhưng với cha thì sao? Khác với mẹ dịu dàng, gần gũi, thường xuyên thể hiện tình cảm dành cho con, cha thường xuất hiện với hình ảnh nghiêm khắc, khó chịu và kiệm lời.
Áp lực là trụ cột gia đình khiến cho việc thể hiện tình cảm của cha dành cho con trở nên vụng về, rồi vô tình khiến mối quan hệ thêm xa cách. Thế nhưng, dù thế nào, bất chấp mọi khoảng cách, tình yêu thương mà cha dành cho con là không gì có thể ngăn cách được.Tôi còn nhớ ngày em trai tôi không may bị ngã xe và gãy cả 2 chân trong lúc đi làm cách nhà cả trăm cây số. Cha nhận được tin dữ, nhưng vẫn rất bình tĩnh để ứng phó. Còn mẹ thì khóc lên khóc xuống, rồi lo lắng đủ điều. Lâu lâu mẹ lại trách cha rằng con bị thế kia mà cha cứ dửng dưng không thấy lo lắng gì. Nhưng mẹ nào có biết, trong lúc mẹ đau buồn, lo lắng thì cha đã gọi điện khắp nơi nhờ cậy người lo cho em vì gia đình chưa thể đến kịp. Nhờ vào các mối quan hệ, cha gửi gắm em trai tôi cho bác sĩ tốt nhất. Ngày em trai phẫu thuật, cha thức trắng cả đêm để chờ kết quả. Khi bác sĩ bước ra khỏi phòng mổ với cái gật đầu vui mừng, cha biết ca phẫu thuật đã thành công. Rồi rất nhanh, cha vội quay đi và lau nhanh giọt nước mắt hạnh phúc lăn trên khóe mắt…
Và những lúc anh em chúng tôi nghịch ngợm, cứ ngỡ cha sẽ đánh một trận ra trò, nhưng không… cha chỉ dùng sự nghiêm nghị và bao dung để giải thích cho các con hiểu điều gì nên và không nên. Mặc dù cha ít nói nhưng mỗi câu người răn dạy rất sâu sắc và đến giờ những lời dạy của cha vẫn theo chúng tôi mãi.
Cha tôi là thế! Cha khô khan, cọc cằn, không hành động và nói lời yêu thương giống như mẹ nhưng tình thương của cha lại luôn được ví như “núi Thái Sơn”. Thế nhưng dù vững chắc, cao lớn đến mấy, theo thời gian núi cũng bị mòn. Hiện tóc cha đã bạc trắng pha sương và bước chân đã lững thững khó nhọc… thế nhưng tình yêu dành cho chúng tôi vẫn lấp lánh trong từng ánh mắt, nụ cười.
Ai rồi cũng phải lớn lên và trưởng thành, bận rộn, lo toan cho sự nghiệp, rồi gia đình, con cái… nên thường ít dành thời gian cho cha mẹ. Những cuộc điện thoại cũng thưa dần hay những bữa cơm đoàn viên cũng hiếm khi có được. Rồi cũng có những người viện cớ rằng thời gian và khoảng cách đã khiến tình cảm cha con xa dần. Nhưng mấy ai tự hỏi rằng tất cả là do chúng ta tự làm tình cảm gia đình xa cách, đôi khi chỉ cần một lời nói, một hành động cũng làm ấm lòng cha mẹ nhưng chúng ta có từng nói, từng làm…
Thời gian không chờ đợi ai. Mỗi lần gặp nhau là mỗi lần ngắn lại. Vì thế, không chỉ Ngày của cha mà bất cứ ngày nào khác, dù có bận rộn đến mức nào, hãy dừng lại một chút để gọi điện thoại hỏi thăm cha, đưa cha đi xem bộ phim yêu thích, đi thăm vài người bạn cũ, đến những địa điểm người muốn tham quan hoặc đơn giản là về nhà ăn một bữa cơm cùng với gia đình, có mẹ, có cha…
Thiện Tâm (bài do bạn Phạm N. Khôi giới thiệu)