Tôi từng nghe, người ta khoác trên mình bộ comple, đứng trên bục đầy hoa giữa hội trường đầy khẩu hiệu do dân vì dân thường huênh hoang rằng: Việt Nam là một quốc gia hạnh phúc và đáng sống nhất. Tôi cũng từng nghe, Nhân dân tuy nghèo nhưng chẳng ai bị bỏ lại đằng sau.
Nhưng tôi chưa thấy, một quốc gia nào trên thế giới xưng danh không ai bị bỏ lại đằng sau, mà chính phủ ấy lại để Nhân dân phải xếp hàng 3h đồng hồ mệt nhoài, giữa trưa nắng hè rực lửa chỉ để chờ xin 3kg gạo, và vừa quay đi không may bị đứt, họ phải nhặt từng hạt gạo như thế. Mà gạo đó đều do Nhân dân tự giúp nhau. Không hề có bóng dáng của nhà nước.
Tôi chưa thấy quốc gia nào tự cho mình hạnh phúc, đáng sống mà Dân bị chính phủ bỏ rơi trong cơn đại dịch, đi rút tiền ATM lại bị phạt, quốc gia nào đáng sống mà Dân chỉ hé cửa cũng bị sai nha tới phạt buộc Dân phải khấn lạy những kẻ mang danh công quyền?
Quốc gia đáng sống nào tự cho mình cái quyền xộc vào nhà bắt tấn công cồn cay thẳng vào mặt Dân, rồi lôi xềnh xệch ra xe như thế?
Quốc gia đáng sống ở đâu khi mỗi năm hàng chục ngàn người Dân tháo chạy khỏi đất nước đi làm culi khắp xứ người? Rồi phải bỏ chính mạng sống của mình để đổi lấy cuộc sống tự do trong thùng xe đông lạnh?
Hạnh phúc có hay không khi Nhân dân phải xén từng hộp sữa của trẻ con, cắt từng bát gạo để đóng thuế cho chính phủ lạm thu một ngày tàn bạo hơn. Sự uất ức căm phẫn dường như thành chai lì trước những bất công không tưởng.
Trong khi Nhân dân kêu gào vì đói, thì chính phủ ban ra những quyết sách không lấy Dân để phục vụ. Mà chỉ tạo điều kiện - hay cấp quyền hành - cho những kẻ thi hành công vụ trấn lột dân bằng các chỉ tiêu ác nghiệt. Chính sách ban ra, những kẻ nghiên cứu họ xét tới từng câu từng chấm phẩy hầu sao khi thi hành chỉ phục vụ duy nhất cho nhóm lợi ích. Còn Nhân dân sống chết ra sao mặc xác Dân.
Không những không giúp, mà trong giữa khốn cùng ấy chính những kẻ nhân danh lãnh đạo họ xà xẻo thêm khi điện nước, xăng ga đồng loạt tăng - Đúng nghĩa nướng dân đen trên ngọn lửa hung tàn.
Không chỉ trấn lột dân, họ còn thi hành chính sách ngăn sông cấm chợ, trao cho những kẻ mặc áo xanh vàng ngang nhiên chặn xe cướp của Dân từ 1 triệu tới 3 triệu với lý do chống dịch, mà không biết dân đói khổ nhường nào, không biết Dân đang trong tư thế lao xuống vực thẳm vì dịch - đúng nghĩa vùi con đỏ xuống hầm tai vạ.
Và ngay thủ đô, những kẻ nắm đủ quyền bính, ban hành chính sách ấy trong phòng họp họ tụng ca với nhau rằng đất nước ta là một quốc gia quang vinh vĩ đại. Họ còn nâng ly mà tự đắc rằng: Mây đen phủ kín toàn cầu nhưng mặt trời tỏa sáng trên đầu Việt Nam.
Họ vẫn nhất mực kiên định tiến lên CNXH, vẫn ca ngợi Trung Quốc đẹp tươi vẫn ngày đêm chửi tư bản không ngừng. Nhưng, sau cùng, họ đều thủ hết vài ba cái hộ chiếu ở Síp, ở Đức ở Pháp trong cặp táp, mỉa mai thay, nó được kẹp trong những cuốn lý luận cách mạng dày cộm, với tá chữ khô khan. Và, con cái họ đều đã định cư ở tư bản cả rồi.
Phải chăng, đó mới là thiên
đường - Thiên đường - không có bóng dáng Nhân Dân!
Fb Phạm Minh Vũ/nguoiphuongnam