Cuối tuần, con trai cả tạt qua biếu mẹ hộp sữa. Mẹ hỏi “Sữa gì đó, mẹ uống được không đó, có đắt lắm không con…”. Mẹ đang hỏi chưa dứt câu, con trai đã lao ra xe “Thôi thôi, con bận lắm con đi đây, mẹ cứ uống đi sữa tốt đó”. Nó cũng chẳng hỏi mẹ có ngủ được không ?
Giữa tuần, con gái ghé thảy cho mẹ ký táo Mỹ, vừa vào nhà đã quát ầm ĩ “Mẹ ơi, sao mẹ bầy hầy vầy, lần nào con đến cũng phải dọn”. Mẹ nói “Mẹ muốn mua cái ấm nước siêu tốc mới vì cái ấm này mua năm 2004 giờ cũ lắm rồi”. Con gái quạt “Mẹ lại lẫn nữa rồi, ai bảo mẹ cái ấm này mua năm 2004”. Mẹ im bặt, nhìn con gái dọn dẹp khua khoắng. Mẹ lại rụt rè bảo “Cái ấm nó cũ…”, con gái quạt tiếp “Thôi, mẹ già yếu mẹ ngồi yên cho con nhờ, có mua ấm mẹ cũng đâu có dùng, nhớ nói anh cả là con có ghé đấy nhé”. Nói đoạn, con gái lao ra xe, còn lầm bầm “Người ta đã bận còn nhì nhằng phát mệt”.
Có lần mẹ già buột miệng “Nhà này, mẹ nhớ nhất thằng Út, mẹ mong gặp thằng Út nhất”. Các con hậm hực bảo “Mẹ cưng thằng Út nhất, muốn gặp nó nhất là đúng rồi. Nó không cho mẹ được đồng quà tấm bánh nào mà mẹ vẫn thích nó nhất”.
Nhưng không phải, mẹ già thích gặp Út nhất vì mỗi lần Út đến thăm mẹ, tay chẳng mang gì làm quà, nhưng sà xuống, vui vẻ bảo “Mẹ có chuyện gì vui kể con nghe đi”. Trong thời gian Út nghe mẹ kể thì vợ và con gái lo dọn dẹp, giặt rũ quần áo cho mẹ, nhiều khi tham gia chuyện trò với mẹ, nhà rộn tiếng cười. Vậy là mẹ ngồi kể liên tu bất tận chuyện xưa chuyện nay, chuyện nọ xọ chuyện kia, vừa kể rồi thì kể lại. Anh Út chỉ ngồi chăm chú nghe, thỉnh thoảng ghẹo “Ơ, chuyện này mẹ vừa kể rồi, mẹ kể chuyện khác đi”. Anh ngồi 2, 3 tiếng đồng hồ, tay xoa bóp lưng, chân... cho mẹ, tai nghe mẹ kể chuyện, gật gù và mỉm cười. Hôm nào Út đi một mình thì Mẹ kể chuyện mệt rồi anh mới xin phép quét dọn nhà cửa, thắp cho ba nén nhang.
Trước khi về anh nấu cho mẹ nồi cơm, kho lại nồi thịt, hay nồi cá mà vợ anh đã nhặt hết xương cho mẹ, đưa anh mang về mẹ dùng, rồi hỏi mẹ thích ăn canh gì để anh nấu, dọn ra hai mẹ con ngồi ăn với nhau nói chuyện, xong anh rửa chén tô gọn gang, nhắc mẹ uống thuốc rồi nán lại một chút anh mới về.,Trong thâm tâm vợ chồng anh muốn đón mẹ lên ở với các cháu, nhưng mẹ anh không đi, còn bàn thờ của bố anh ở đây nữa, vợ chồng anh về đây ở lại ngại anh Cả với chị Hai nghĩ anh ở lâu sẽ chiếm luôn nhà mẹ, dù đã thoả thuận khi mẹ mất sẽ bán chia nhau. Thương mẹ anh chỉ biết cứ rảnh rỗi là về với mẹ, thậm trí anh không đi công tác xa để tuần nào cũng về nghe mẹ nói chuyện.
Quà của con cả, con gái mang tới, mẹ chẳng dùng vì tuổi già sức yếu đâu ăn uống được gì nhiều. Mẹ cũng không dám nhiều lời vì sợ con mắng là lẫn. Tuy mẹ hơi lẫn một chút nhưng mẹ còn nhớ tiền bồi thường giải tỏa vườn nhà mẹ, sau khi chia cho các con, còn phần mẹ con gái nói : “Đưa con để con chợ búa, thuốc thang cho mẹ, chứ mẹ có xin nó đâu, mẹ muốn có cái bình đun nước mới để sáng pha trà mời ông, bình cũ cháy rồi, thôi để thằng Út tới nói với nó”.
Mẹ chỉ thích gặp Út vì món quà quí nhất của mẹ lúc này là có một người thân chịu ngồi lắng nghe và trò chuyện với mình.
Rất nhiều quãng thời gian còn lại, khi vắng các con, mẹ chỉ biết ngồi nhìn bức tường trắng lặng câm. Vì chị giúp việc cũng “oải” với sự lẫn của mẹ, nghe mẹ cất tiếng là chuồn mất. Thậm chí có lúc mẹ còn phải lẩm bẩm nói chuyện một mình nữa. Mẹ cứ oán trách ông trời sao cứ bắt mẹ sống mãi thế, sao không cho về với ông để có người bầu bạn.
Các con mẹ biết không, mẹ chỉ muốn : “Quà cho người già, không gì quí hơn một buổi chịu ngồi xuống trò chuyện mỗi khi mẹ đón đợi các con về”.
(theo quinhon11)