Tui không đánh bài, chỉ thường là ghé vào một quán cà phê bên hiên xem ông đi qua, ngó bà đi lại, muôn màu muôn sắc. Nhiều người ăn bận thanh tao, ta nói đẹp gì đâu, làm tui ngắm mê man, nhìn theo hút mắt. Có nhóm thì kiệm vải, khoe hết da thịt, núi đồi một cách tự nhiên, có nhóm thì xanh đỏ tím vàng đeo lên người cứ như đoàn múa lân đang rồng rắn.. Rõ ràng, dù sang hay hèn, mọi người cũng đang tận hưởng cuộc sống một cách hồn nhiên, bình đẳng nhất theo cách riêng của mình.
Xứ Mỹ là thế, luôn luôn đối lập, chuyển động như tắc kè hoa. Hai đảng Cộng hoà và Dân chủ, hơn hai trăm năm nay dù có lúc quánh nhau bể đầu sức trán, nhưng mọi chuyện vẫn có chính phủ lo tất tần tật. Đó là bản chất của nước Mỹ. Thất nghiệp? chính phủ cho tiền. Không tiền trả tiền nhà? cứ ở, chủ nhà không được quyền đuổi. Thiếu tiền xài? chính phủ gởi tiền về tận nhà, còn van xin mọi người hãy mua sắm, xài tiền là giúp đất nước. Ôi! Tui thật là yêu nước Mỹ này. Quả đúng chính phủ là đầy tớ nhân dân không sai vào đâu được.
Tui có bà bạn, hôm trước đi chơi chung, tình cờ nghe được bà khoe rằng: "tao đâu có thèm chích ngừa, tao cũng không đeo khẩu trang, tao đi tập Gym hằng ngày mà tao đâu có sao?" ôi trời! tui thiệt ngậm ngùi mộ khúc. Ừ thì không sao? nếu có sao thì đừng kêu trời nghen bạn. Vậy rồi hôm qua nghe kể lại, không biết có ai nói gì, mà bà giận lẩy: "Thôi từ nay tui không đi chơi, hay gặp mặt mấy bạn đâu. Tui không chích ngừa, tui biết mấy người sợ tui lây bịnh, mà tui cũng sợ lây cho mọi người lém .."
Sao rắc rôi dữ dzậy ta? hổng biết nói sao luôn.
Mấy hôm nay, ở tiểu bang tui, tin tức bắt đầu nói tình hình dịch có phần bộc phát mạnh trở lại, số người lây bệnh và chết do biến thể Delta tăng nhanh. 99% số người lây bịnh và chết là thành phần chưa chủng ngừa.. Chính phủ có thể phải tái áp dụng những biện pháp cách ly vừa dở bỏ không lâu.. Chu cha, nghe mà ớn. Tui lạy trời cho những người chưa chịu chích đổi ý đi chích ngừa dùm. Mấy người không chịu chích là quyền tự do của các người, không ai ép buộc, nhưng làm ơn đừng nhiễm bịnh và lây cho những người vô tội sống gần hay chung quanh mình.
Sáng nay mới nói chuyện với bạn ở VN. Nghe bạn kể tình hình dịch bệnh, nhiều hoàn cảnh xót xa nhói lòng, tui buộc miệng than "tội dữ vậy" thì bạn lập tức gởi cho tui tấm hình mâm cơm có chén cơm trắng và chén xì dầu, kèm câu nói: " thương chi cho xa, thương gần dùm cho vợ chồng tao, ăn như vầy cả tháng rồi.." Ôi! dân tui sao khốn khổ quá vậy.
Cách ly kiểu: "3 tại chỗ" (làm, ăn, ngủ) đã thất bại toàn tập |
Dân lũ lượt về quê , đói khát lăn lóc dọc đường gió bụi. |
Thế gian không bao giờ bình đẳng, người thì sướng quá mà không biết, người thì khổ lăn, khổ lóc. Nhìn hình ảnh từng đoàn người vì thất nghiệp, vì không có cái ăn, không tiền trả nhà trọ.. họ lê lết dắt díu đi bộ hằng mấy trăm cây số về quê để tránh dịch. Qua đợt dịch này mới biết quê hương tui giàu mạnh như thế đấy. Nhiều triệu người phải tha phương cầu thực. Bỏ quê lên thành phố, đầu tắt mặt tối, ban ngày bán mình cho những công xưởng ngoại bang với mức lương rẻ mạt, tối về chui rút,đặt tấm lưng rã rệu trong những dãy nhà trọ tồi tàn.. Khi có biến thì bị bỏ rơi, đói khát, lũ lượt dắt díu nhau, người xe máy, xe đạp, kẻ đi bộ về quê..
Trước đây vì đói phải bỏ xứ đi kiếm miếng ăn, giờ vì đói, cũng lại về quê. Đói khổ vẫn hoàn đói khổ..
Ôi quê hương tui, có ông thủ tướng hoang tưởng từng lên giọng: "Cột điện ở Mỹ mà biết đi sẽ về Việt Nam".. Ông thủ tướng à, nước VN sau 45 năm giải phóng, Các ông tự tung tự tác, múa gậy vườn hoang. Chẳng có thế lực ngoại bang nào đánh phá, mà sao dân đói vẫn hoàn đói, nghèo vẫn hoàn nghèo, sao vẫn lũ lược tha phương cầu thực. Chỉ có các ông là giàu sụ ..vậy hả ông thủ tướng??
(theo quinhon11)