Trong suốt cuộc đời mình, mỗi
người đều chịu ơn dưỡng dục của tạo hóa, cha mẹ
và mọi người xung quanh.
Chẳng ai có thể tự mình làm nên tất cả. Một người
trong lòng luôn chan
chứa niềm cảm ơn với con người, cuộc sống thì ắt là luôn
được hạnh phúc,
gặp được quý nhân.
1. Ơn sinh dưỡng của tạo hóa
Ngay từ
khi sinh ra, từng hơi thở của chúng ta đã gắn liền với mẹ Tự Nhiên. Cơm
ăn, nước
uống, ánh nắng mặt trời và quy luật vận hành của các bộ phận
trong cơ thể… có điều gì là
chúng ta tự mình làm được đây?
Ta sinh
ra đã thấy mọi thứ đều được an bài sẵn như vậy nên đôi khi coi đó là
điều hiển
nhiên và mặc nhiên hưởng thụ. Thế rồi đến khi gặp khó khăn,
trắc trở, dầm mình những
ngày mưa gió, bão bùng, ở thời điểm sóng gió ập
đến, nhiều người lại mở lời oán hận
số phận bất công, trách móc ông
Trời “không có mắt”.
Những
phong tục tế tự thần linh, Trời Đất xưa nay đều đang nhắc nhở con người
nhớ tới
ơn dày của Tạo hóa. Nếu luôn biết nhớ ơn cuộc sống, nhớ ơn Thần
linh luôn che chở, nâng
đỡ mình trước những nguy nan, kiếp nạn, người ta
sẽ cảm nhận được sự tĩnh tại, bình yên
và hạnh phúc sâu thẳm trong lòng
mình. Các bậc Thánh nhân, dẫu là ở phương Đông hay
phương Tây thì đều
chung một ý niệm và nguyện ước con người hướng thiện, biết tu tâm
dưỡng
tính, biết chăm lo cho mọi người xung quanh.
“Ở hiền gặp lành” ,“Có đức mặc sức mà ăn”
chính là lời nhắc nhở truyền đời của lớp tiền
bối. Học cách cảm ơn mẹ
Thiên Nhiên chính là cách một người đang hướng thiện và sống vị
tha
hơn.
2. Ơn dưỡng dục của cha mẹ
Ai cũng
từ tinh cha huyết mẹ mà thành hình. Suốt 9 tháng 10 ngày nằm trong bụng
mẹ là
từng ấy thời gian cha mẹ khắc khoải chờ mong. Dẫu khó chịu vì
những lần ốm nghén, vì
dáng đi khệ nệ hay những đêm ngủ chẳng yên giấc,
mẹ vẫn không một lời than trách. Dẫu
ăn gì uống gì, nghĩ gì, làm gì, cha
mẹ cũng chỉ canh cánh bên lòng, phập phồng lo lắng cho
bào thai bé bỏng
trong bụng.
Ngày con
chào đời cũng là ngày mẹ trải qua những giây phút vượt cạn gian nan
nhất. Mang
nặng đẻ đau là vậy, những hiểm nguy và lưỡi hái tử thần luôn
cận kề bên mẹ. Mẹ có thể
chịu đựng nỗi đau thắt lòng, bất chấp hiểm nguy
chỉ mong sinh mệnh bé nhỏ, yếu ớt của
con có thể bình yên chào đời. Cha
phập phồng lo lắng, từng phút từng giây bất chợt trở nên
dài đằng đẵng
như hàng thế kỷ. Tới khi nghe thấy tiếng con oa oa chào đời, nhìn thấy
hình
hài con lành lặn cha mẹ mới có thể yên lòng.
Nhưng thử thách cam go, dồn dập ấy mới chỉ là màn mở đầu. Những ngày tháng sau đó
cha mẹ còn phải tổn hao tâm sức nhiều hơn. Nửa
đêm khuya khoắt cho con bú mớm, chăm
cho con từng miếng ăn giấc ngủ.
Những khi con lên cơn sốt hay khó chịu trong người, cha
mẹ lại thấp
thỏm, ruột gan nóng bừng như lửa đốt.
Từng
ngày con lớn lên là từng ngày cha mẹ dành bao tâm huyết dưỡng dục, chỉ
bảo từng
lời ăn tiếng nói, từng ánh mắt nụ cười. Ngay cả khi con đã lớn
khôn thành người cha mẹ
vẫn không ngớt đợi mong. Ánh
mắt cha mẹ cứ mãi dõi theo bóng dáng của các con, dẫu
con có đi tới
chân trời góc bể, bay nhảy với sự nghiệp của mình hay đã yên bề gia
thất, vui
vầy cùng chồng tốt, vợ hiền.
Ngay cả
khi cha mẹ lưng còng, tóc bạc, mắt mờ nhưng tấm lòng đau đáu hướng về
con
chẳng khi nào nguôi ngoai. Dẫu thế nào thì con vẫn luôn là những đứa
trẻ trong lòng cha
mẹ. Có lẽ tới khi nhắm mắt xuôi tay, đôi mắt khép
lại cha mẹ mới có thể thôi không lo lắng
cho các con mình.
“Công cha như núi Thái Sơn, nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra. Một lòng thờ mẹ kính
cha, cho tròn chữ hiếu mới là đạo con”.
Đại ơn của cha mẹ cả đời cũng báo đáp không hết.
Cha mẹ không cần chúng
ta phải cung phụng vật chất đủ đầy, chỉ mong chúng ta luôn bình
yên,
hạnh phúc.
Hãy chăm
sóc, trò chuyện với cha mẹ nhiều hơn, bày tỏ lòng biết ơn với cha mẹ
nhiều hơn
một chút, mở rộng trái tim đón cha mẹ vào trong cuộc sống của
chúng ta. Chỉ có như vậy
cha mẹ mới thực sự yên lòng và vui vẻ an hưởng
tuổi già mà mỗi người cũng làm tròn được
hiếu đạo của mình. Bởi vì “Bách
thiện hiếu vi tiên” (trong trăm cái thiện, hiếu đứng đầu).
3. Ơn cứu mạng khi bị đe dọa tính mạng
Cuộc sống như mặt biển ngút ngàn, có những ngày trời yên bể lặng, cũng có những ngày
sóng gió thét gào. Khi
bình yên chúng ta có rất nhiều ước mơ, rất nhiều hoài bão. Nhưng
nếu
mất đi sinh mệnh thì một dung mạo đẹp, những tài năng tỏa sáng hay những
giây phút
huy hoàng trong cuộc đời, những khi hạnh phúc bình yên bên
gia đình ấm áp và những
người mà chúng ta yêu thương cũng đều khép lại.
Khi gặp
nguy hiểm ngoài dự liệu, mắc bệnh hiểm nghèo hay thiên tai nhân họa đe
dọa tới
tính mạng mà lại có vị ân nhân nào đó xuất hiện cứu vớt chúng ta
trước vực thẳm thì cần
phải ghi nhớ đại ơn này suốt cuộc đời. Bởi lẽ
không có họ thì sinh mệnh của chúng ta đã
kết thúc, chúng ta sẽ chẳng
còn có được thân xác con người trên thế gian này để yêu
thương và thực
hiện những sứ mệnh của mình.
4. Ơn thầy cô dưỡng dục
Từ những
ngày đầu chập chững vào đời, các thầy cô đã dang tay đón nhận chúng ta
vào
lòng, dạy cho chúng ta từng con chữ, từng nốt nhạc, từng lễ tiết và
đạo đức làm người.
Lớp lớp các thầy cô luôn xuất hiện và nâng bước chân ta vào đời, từng bước từng bước
một cách nhẫn nại.
Thầy cô
kế thừa những tinh hoa mà cha ông truyền lại, dạy chúng ta cách chung
sống với
mọi người xung quanh, dạy chúng ta những kỹ năng nghề nghiệp,
chắp cánh ước mơ cho
chúng ta bay cao bay xa. Đôi khi vai trò giáo dục
của thầy cô còn mang tính quyết định
cuộc đời của bao thế hệ.
Công ơn thầy cô cần phải ghi lòng tạc dạ. Hãy nhớ: “Không thầy đố mày làm nên“, “Một
chữ cũng là thầy, nửa chữ cũng là thầy“.
5. Ơn đề bạt tiến cử
Đôi khi chúng ta nghe thấy câu “có tài mà không có đất dụng võ”.
Bản thân mỗi người dẫu
văn võ toàn tài đến đâu nhưng nếu không có nơi
triển hiện tài hoa, không thể làm việc có
ích cho đời thì cũng chỉ có
thể ngậm ngùi mang về cùng lòng đất mà thôi.
Vậy nên
khi được người khác phát hiện, được người khác tiến cử giúp tài năng
đang ngủ
yên của mình được phóng ánh quang huy, lập công cùng trời đất
thì ơn này không thể không
ghi lòng tạc dạ. Người phát hiện ra tài năng
của bạn sẽ giúp bạn mở rộng cánh cửa tương
lai bước trên một hành trình
mới đầy hứa hẹn. Trên mỗi bước đường thành công của
chúng ta có công sức
của biết bao người.
6. Ơn chỉ đường mở lối
Cuộc
sống giống như một hành trình liên tục góp nhặt từ những tiểu tiết tới
những việc
đại sự, từ những món quà tới những khảo nghiệm. Nhỏ thì như
lạc đường, học hành không
phương hướng, bài tập không biết lời giải, lớn
thì phải tính tới việc đời người sa vào mê mờ,
lạc lối.
“Sông có khúc, người có lúc”.
Cuộc sống vốn đã mang trong mình quá nhiều bí mật thú vị
và ẩn số khó
lường. Khi bước trên chặng đường đời của mình, chúng ta khó tránh khỏi
những lúc mê lạc, những khi bế tắc, những lúc bất lực, thở dài ngao
ngán.
Có người
thấy cô đơn, có người lại trầm uất, bất lực. Có người thì tìm quên
trong làn khói
thuốc của nàng tiên nâu, trong men rượu hay trong những
dục vọng ái tình nhất thời của
mình.
Lúc này
nếu có người có thể chỉ ra phương hướng cho bạn, thổi bùng lên ngọn lửa
tư tưởng
của bạn, tháo gỡ những nút thắt trong tâm bạn giúp con đường
phía trước của bạn đột
nhiên trở nên sáng rõ, đoan chính, thậm chí mở ra
một tương lai rạng ngời cho bạn thì ơn
này cả đời bạn cũng không thể
quên được. Ơn chỉ đường mở lối này càng cần đền đáp
muôn phần.
7. Ơn tương trợ lúc nguy cấp
Khi gặp
lúc nguy nan, khi rơi vào cảnh cùng quẫn con người dễ thấy cô đơn và bất
lực. Có
thể vì vậy mà bạn sẽ bỏ dở giữa đường, hay chuyển sang một
hướng khác. Thậm chí có
thể còn gặp phải nhiều điều không may mắn và bất
hạnh.
Lúc này
nếu có người chung vai tương trợ, giúp bạn thoát khỏi đường cùng, bạn sẽ
có
thêm sức mạnh để vượt qua, thêm động lực để bước tiếp, thêm niềm tin
đi tới tận cuối con
đường. Ơn này thật lớn biết bao!
8. Ơn dìu dắt của cấp trên
Trong
công việc nếu gặp được cấp trên khoáng đạt, tấm lòng rộng rãi, không
ganh ghét,
đố kỵ với người hiền tài, vào thời khắc then chốt có thể đề
bạt, tiến cử và mở rộng tiền đồ
cho bạn thì ơn này chẳng thể nào quên.
Bạn thử
nghĩ mà xem, nếu không có một cấp trên như vậy có thể sự nghiệp của bạn
thật
khó hanh thông, con đường quan lộ cũng chẳng thể có ngày thênh
thang sải bước.
9. Ơn huynh đệ như thủ túc
Cha ông ta thường ví tình anh em như thủ túc, như tay với chân chẳng thể lìa xa, chẳng
thể chuyển dời. Anh
em cùng chung huyết mạch, chung giọt máu đào, chung gen di truyền
của
cha mẹ. Anh em cùng chung nguồn cội, cùng sinh trưởng trong một gia
đình, trải qua
những thời khắc tuổi thơ ấm áp bên nhau, cùng là mầm xanh
hy vọng của mẹ cha. Anh em
cùng mang trọng trách truyền thừa truyền
thống đạo đức tốt đẹp của gia đình. Tình thân
luôn quy về một mối.
Dẫu khi
trưởng thành mỗi người đều bận rộn với gia đình nhỏ của riêng mình, dẫu
không
thể cùng hàn huyên ấm lạnh, cùng dốc bầu tâm sự về những việc lớn
việc nhỏ trong cuộc
sống hàng ngày. Nhưng sợi dây vô hình kết nối anh em
chẳng thể nào tan biến.
Cũng khó
tránh khỏi những khi cơm không lành, canh chẳng ngọt, những khi bất
đồng quan
điểm và sở thích cá nhân. Nhưng dù đi đâu, về đâu, dù cuộc
sống bộn bề trôi đi từng ngày
, thì tình anh em vẫn như mạch nước ngầm
mát trong chảy mãi trong huyết quản chúng ta.
Huynh đệ
tình thâm, ơn như thủ túc. Cũng có tình huynh đệ bị hủy hoại bởi tiền
tài,
quyền lợi, tình sắc. Nhưng đó chỉ là hiện tượng cá biệt, không thể
không lấy làm gương.
Nếu may
mắn chúng ta có thể báo đáp phần nào công ơn trời biển của những vị ân
nhân
trong đời mình. Nhưng đôi khi họ đến và đi rất nhanh, không kịp ở
lại để chúng ta bày tỏ tấm
lòng biết ơn. Chúng ta có thể trả ơn họ bằng
cách khác, bằng cách học theo những nghĩa cử
cao đẹp của họ để giúp đỡ
những người xung quanh chúng ta. Mở rộng hơn trái tim mình
hòa chung vào
trái tim của mọi người và lưu lại những câu chuyện ý nghĩa về lòng biết
ơn
của chúng ta cho thế hệ mai sau.
Minh Nguyệt-dkn.tv/nguoiphuongnam