Thứ Năm, 28 tháng 4, 2016

Vài vần thơ về tuổi già



Tuổi vào thu

Tôi cứ nghĩ tuổi già đầy nỗi sợ
Sợ mùa sang, sợ năm tháng qua mau
Sợ gió mưa,sợ tâm hồn băng hoại
Sợ tóc phai màu, sợ cả nếp nhăn

Nhưng nhận ra tuổi già không giới hạn
Không muộn phiền còn đem lại nguồn vui
Tôi chậm bước trên đoạn đưởng còn lại
Hưởng ngày vui ngắn ngủi chẳng còn bao


Tôi vẫn tưởng tuôi già trời ảm đạm
Xuân thiếu hoa và vắng cả tiếng cười
Hoa không nở và cây không nẩy lộc
Sách không lời cầm bút  chẳng ra thơ!

Chợt nhận ta tuổi già lòng lắng lại
Sống hôm nay chẳng nghĩ đến ngày mai
Thôi không đếm tuổi đời thêm chồng chất
Mặc ngày qua,cầm bút họa thành thơ

Tôi cứ ngỡ tuổi già hồn băng giá
Quên đắm mình ngắm vũ trụ đầy sao
Tim chai đá chẳng dấy lên ngọn lửa
Cả bầu trời u tối phủ đầy tôi!

Bỗng nhìn thấy những đóa hồng đẹp nhất
Nở vào thu bằng đôi mắt reo vui,
Hít thật sâu, ôi mùi hương tỏa nhẹ
Ướp cho đầy hượng vị Tuổi vào Thu

Rosette Le
Dịch từ bài thơ "Je croyais que vieillir..." của Marcelle Paponneau

--------------------------------

Hỡi các bạn già của tôi ơi!


Hỡi các bạn già của tôi ơi!
Đừng có tủi thân, hoặc trách đời
Thời gian, năm, tháng, qua nhanh lắm
Hãy sống từng giây phút tuyệt vời.

Bao năm lăn lóc cũng đủ rồi
Bôn ba thời vận,sống nổi trôi
Nhục vinh,sướng khổ,đều có cả
Giờ chỉ mình ta,với đất trời

Cuộc đời là thế đó bạn ơi
Có trách, có than, cũng đã rồi
Chỉ gây mâu thuẫn, thêm buồn khổ
Chằng ích lợi chi, lúc cuối đời

Buông bỏ hết đi, cất làm gì
Để hồn thư thả, lúc ra đi
Tiền bạc, lo âu, giờ vô nghĩa
Hận thù,xung đột, chẳng ích chi.
Thời gian còn lại, có là bao
Hãy cố vui lên, chớ u sầu
Thực hiện những gì mình mơ ước
Để đừng hối tiếc, lúc lìa nhau

Sức khỏe là niềm vui lúc tuổi già
Là liều thuốc bổ, chẳng gì qua
Tình thương, tha thứ là sức mạnh
Hạnh phúc, bình an,đến mọi nhà!

Rosette Le
--------------------------
Già

Lâu nay cứ tường mình già
Bây giờ mới biết quả là y chang
Suốt ngày nói chuyện thuốc thang
Gặp nhau lại kễ cả tràng chuyện xưa

Tivi  dỗ giấc ngủ trưa
Sức khỏe lại giảm, mắt mờ da nhăn
Đọc chữ phóng đại mấy trăm
Lại còn đãng trí, tần ngần, hay quên
Cả ngày mỏi mắt đi tìm
Hết tìm khóa cửa lại tìm khóa xe
Nhiều hôm thăm viếng bạn bè
Được dăm ba phút nằm phè ngủ ngon

Tóc bạc chen chúc tóc non
Không dám nhổ nửa sợ còn bình vôi
Kiến thức mới nuốt chẳng trôi
Bước ra khỏi cửa trùm người áo len

Ra đường chẳng ai gọi tên
Cứ gọi chú, bác có phiền hay không?
Khi lên xe buýt dẫu đông
Dăm người nhường chỗ " Mời ông cứ ngồi"

Lại hay nhạy cảm, tủi đời
Thích đươc săn sóc hơn thời ngày xưa
Thấy tình nhân trẻ vui đùa
Mà lòng chua sót phận vừa cuối thu

Suốt ngày trung tiện lu bù
Cơm thì phải nhão, phở cho thật mềm
Thích nghe tiếng hỏi, lời khen
'Lúc này đẹp lão, trẻ hơn dạo nào'

Thức ăn thì cứ lấy vào
Ăn thì chẳng nổi mà sao cứ thèm
Ngủ trưa giấc cứ dài thêm
Phòng the, chăn gối, nhắc chi tủi mình

Đánh răng, tìm thuốc loại gì,
Để răng đươc trắng không thì khó coi
Cà phê chỉ hớp môt hơi
Đêm về trắng mắt nhìn trời đếm sao

Gặp người cùng tuổi như nhau
Thường hay hỏi "Thế nào?Khỏe không?'
Cell phone thì khổ vô ngần
Lúng ta lúng túng thường không trả lời

Để chuông reo mãi một hồi
Mở ra thì đã chậm rồi còn đâu
Bệnh tật nó đến từ dâu
Cao mỡ, cao máu lâu lâu... tiểu đường

Tránh né việc nặng là thường
Việc nhẹ thì cũng đau xương ,mệt nhoài
Đi chơi càng khổ gấp hai
Đi đâu củng ngại đường dài lái xe

Giữ thân cho khỏi tròn xoe
Vòng hai sao cứ bè bè phình to
Thang lầu càng nghĩ càng lo
Chỉ sợ trượt ngã khổ cho thân này

Ngủ thỉ ngủ chẳng được say
Bốn năm giờ sáng dây ngay thức thì
Sinh nhật, sinh nhiếc làm gì
Cái chuyện lẻ tẻ ấy thì nên quên

Vẫn hay nhìn kiếng thường xuyên
Xem chân dung đã trở nên thế nào
Buồn tình đếm thử xem sao
Bao nhiệu triệu chứng ấy bao nhiêu già!