Có một người nước ngoài mới đên thuê nhà bên cạnh nhà lão Lưu, tên là John, một sinh viên đại học người Mỹ đến thăm Trung Quốc. John rất quan tâm đến văn hóa Trung Quốc, sau khi liên lạc với lão Lưu, anh ta luôn hỏi ông ấy về “kế 36 chước” của binh pháp Tôn Tử. Lão Lưu nói với John: “Thôi, mô tả cụ thể thì khó hình dung lắm, cậu phải trải qua thực tế mới biết được. Ngày mai tôi sẽ dẫn cậu đi chơi hội chợ chùa”
Sáng hôm sau, hai người tới cổng hội chợ, không ngờ lại có rất đông người, đã xếp thành hàng dài. Ánh mắt sắc bén của lão Lưu vừa nhìn đã thấy người gác cửa là lão Triệu, người mà mình quen biết, liền vội vàng kéo John lại gần chào hỏi: “Lão Triệu, xin chào! Hôm nay tôi đặc biệt đưa một người bạn quốc tế đến tìm hiểu và trải nghiệm văn hóa Trung Quốc của chúng ta, ông giúp chúng tôi vào được không?”.
Lão Triệu liếc nhìn John một vài lần rồi mở hé cánh cửa nhỏ để họ lách vào. John có vẻ hơi bối rối và chần chừ không muốn đi vì đã vi phạm các quy tắc văn hóa. Lão Lưu đã trấn an cho John: “Đây là kế thứ mười lăm, được gọi là kế “Ám độ Trần Sương”, là đưa quân bí mật vượt qua Trần Sương mà không ai nghĩ đến”.
Bước đến một quầy bán hàng điêu khắc bằng đất sét, John chỉ vào một bức tượng nhỏ bằng đất sét và hỏi chủ quầy: “Cái này giá bao nhiêu?”. “Mười lăm nhân dân tệ”.
Lão Lưu cắt ngang, nói: “Có thể bán với giá 13 nhân dân tệ không?”. “Rẻ quá, không bán được đâu!”. Lão Lưu giả vờ kéo John rời đi khỏi quầy hàng, người bán hàng hét lên sau lưng anh ta: “Này, thôi được rồi, tôi đồng ý bán mười ba nhân dân tệ”. Khi bức tượng nhỏ bằng đất sét nung đến tay John, già Lưu đắc thắng nói với anh ta: “Đây là kế thứ ba mươi hai gọi là “Dục cầm cố tung”, là muốn lấy một vật gì nhưng lại làm bộ như thả ra”. John giơ ngón tay cái lên tỏ vẻ thán phục.
Cả hai đang đi thì xảy ra một sự cố: John vô tình va đụng làm ngã một bà cụ đang đi theo chiều ngược lại khiến bà cụ nọ ngã lăn ra đất rồi nằm lỳ không chịu dậy, John đứng sang một bên thất thần, không biết phải xử trí thế nào. Người nhà của bà cụ vây quanh hỏi xem lão Lưu và John là công hay tư. Lão Lưu đáp rằng họ là tư nên bên kia yêu cầu phải bồi thường năm nghìn tệ tiền thuốc men điều trị.
John lục lọi khắp người chỉ tìm được có hơn hai nghìn tệ, liền nói với lão Lưu: “Ông hãy ở đây chờ, tôi ra ngân hàng bên ngoài để rút tiền”.
Lão Lưu đợi đã rất lâu mà không thấy John quay lại, đúng lúc đó thì vợ lão gọi điện “Ông vừa mới cãi nhau với John phải không? Vừa mới rồi tôi thấy cậu ấy xuôi xị trở về, vội vã thu dọn hành lý và ra sân bay rồi!”. Lão Lưu không biết nên cười hay là nên khóc nữa, không ngờ John lại không thày mà đã nhanh chóng học được kế thứ ba mươi sáu “Tam thập lục kế, tẩu vi thượng sách” (Không đánh lại được kẻ địch thì dùng kế “Ba mươi sáu chước, chước chuồn là hơn cả”!).
Truyện của Trật Danh - Lê Tâm-phiên dịch/anle20