Tôi
đang ở trong đám tang một người bạn lớn mà tôi yêu quý nhất – chính là
mẹ tôi. Cuối cùng thì mẹ cũng thua trong trận chiến dài ngày với bệnh
ung thư. Mà tôi thì mới 18 tuổi. Nỗi đau quá lớn đến mức nhiều khi tôi
cảm thấy bản thân cũng không thở được nữa.
Mẹ
là người vỗ tay to nhất khi tôi chơi trong các giải thể thao của
trường. Mẹ cầm một hộp khăn giấy ngồi ôm tôi vào lòng để lắng nghe về
lần đầu tiên trái tim tôi tan vỡ. Mẹ an ủi tôi khi bố mất. Mẹ giúp tôi
mua sách ôn thi đại học, và tất cả những điều ước của mẹ là dành cho
cuộc sống của tôi.
Hầu
hết mọi người đều buồn bã rời khỏi nhà thờ khi đám tang gần kết thúc,
nên không ai để ý tôi ngồi một mình một góc. Tôi đi đâu cũng là cùng với
mẹ, nấu cơm cho mẹ, giúp mẹ đi lại, đưa mẹ đến bác sĩ. Bây giờ công
việc của tôi đã hết, và tôi chỉ có một mình.
Tôi
nghe tiếng cửa nhà thờ mở ra phía sau lưng mình. Tiếng những bước chân
vội vã. Một thanh niên hớt hải chạy tới, nhìn quanh và ngồi xuống cạnh
tôi. Mặt anh ta cũng có vẻ rất đau buồn. Và bắt đầu sụt sịt.
– “Xin lỗi, tôi đến muộn” –
Anh ta lúng túng giải thích mặc dù tôi chẳng cần sự giải thích nào cả.
Sau vài tiếng sụt sịt nữa, anh ta ghé vào tôi hỏi thầm: “Tại sao người ta cứ gọi cô Mary là Margaret?”
– “Bởi Margaret là tên của mẹ tôi!” – Tôi cũng nói thầm lại – “Chẳng ai gọi mẹ tôi là Mary cả!”
Tôi
tự hỏi là sao người này không ngồi ra một chỗ khác khi nhà thờ còn rất
nhiều chỗ trống. Tại sao anh ta cứ xen vào những khoảnh khắc cuối cùng
của tôi và mẹ. Mà thật ra người lạ mặt này là ai mới được?
– “Không, nhất định là không đúng rồi!” – Anh ta khẳng định. Một vài người còn lại trong nhà thờ đã quay lại nhìn tò mò. Nhưng anh ta vẫn tiếp tục thì thầm – “Cô ấy tên là Mary. Mary Peters!”
– “Không phải, mẹ tôi không phải tên như thế!”
– “Đây có phải là nhà thờ Lutheral không?”
– “Nhà thờ Lutheral ở phố dưới kia mà!”
– “Ôi!”
– “Chắc chắn anh đến nhầm đám tang rồi, thưa anh!” – Tôi bắt đầu bực mình.
Một
vài người cười khúc khích. Không khí trang trọng của buổi lễ bị ngắt
quãng bởi sự lúng túng vì sơ suất kỳ cục của chàng trai này làm tôi bật
cười. Tôi phải lấy tay ôm mặt, tránh để người khác nhìn thấy tôi cười.
Ánh mắt của mọi người đang đỏ hoe vì khóc bỗng đổ dồn vào chàng trai kia
làm tình huống càng trở nên hài hước hơn. Anh ta không biết nên cười
hay nên khóc, lại nhìn xung quanh, và có vẻ cũng biết rằng bây giờ bỏ ra
ngoài thì càng kỳ cục hơn. Tôi nghĩ nếu mẹ tôi chứng kiến cảnh này thế
nào mẹ tôi cũng phì cười.
Sau khi buổi lễ hoàn toàn kết thúc, chúng tôi cùng đi ra ngoài. Chàng trai kia có vẻ vẫn còn ngượng, nói với tôi:
– “Thế nào rồi tôi cũng trở thành trò cười cho cả thành phố!”
Anh
ta giới thiệu tên mình là Rick và đã lỡ đám tang của một người quen.
Sau đó anh ta mời tôi đi uống cà phê để xin lỗi về tình huống trớ trêu
mà anh ta đã gây ra.
Buổi
chiều hôm đó bắt đầu một câu chuyện dài giữa tôi và chàng trai đến nhầm
đám tang nhưng không nhầm chỗ. 5 năm sau, chúng tôi làm đám cưới tại
nhà thờ ở ngoại ô. Lần này, cả hai chúng tôi cùng đến một nhà thờ, và
đều đến đúng giờ.
Sau này, khi bất kỳ ai hỏi chúng tôi đã gặp nhau như thế nào, Rick luôn trả lời:
– “Mẹ của cô ấy và cô Mary, người quen của tôi, đã giới thiệu chúng tôi với nhau! Từ trên thiên đường ấy!”
Rick
là món quà cuối cùng mẹ tặng cho tôi. Tôi biết rằng mẹ đã tặng tôi món
quà có thể luôn ở bên cạnh tôi kể từ khi mẹ không thể…
Trích cuốn sách “Sức Mạnh Của Người Mẹ”, NXB Thanh Niên