Có một nhà văn họ Lý từng kể rằng, trên chuyến bay từ nước ngoài về, nhà văn này đã ngồi gần một cặp vợ chồng người Đài Loan. Suốt cả hành trình, người vợ không ngừng ca thán, trách móc ông chồng của mình bất cẩn, lại giao chìa khóa nhà cho người làm thuê tới chăm sóc hoa trong khi họ sẽ đi vắng cả tuần liền. Bà chỉ sợ khi về tới nơi, nhà cửa đồ đạc đã bị người ta khuân đi sạch sẽ rồi thì biết phải làm sao, lại hoặc là người làm thuê đưa người lạ tới thì biết làm sao…
Suốt nhiều phút đồng hồ, người chồng chỉ im lặng nghe vợ mắng mà không hề nói gì. Hành động duy nhất ông ta làm chỉ là cứ cách mười phút lại vươn tay lấy ly nước đặt bên cạnh đưa cho vợ.
Đến khi người vợ vắng mặt vì đi vệ sinh, nhà văn mới quay sang hỏi rằng: “Tại sao ông có thể kiên nhẫn chịu đựng đến thế mà không đáp trả câu nào vậy? Nghe bà ấy nói mãi mà ông không phiền à?”
Người chồng cười bình thản rồi trả lời: “Lời nói có thể là vũ khí để phản bác lại bà ấy, nhưng bà ấy là vợ tôi, ai lại đi cầm vũ khí chĩa vào người nhà của mình bao giờ đâu anh. Ngược lại, sự yên lặng lại là tấm khiên, vừa có thể bảo vệ tôi, lại vừa không khiến người quan tâm tôi phải chịu tổn thương vì góc cạnh”.
Sự yên lặng có thể chạm tới rất nhiều giá trị mà ngôn ngữ và lời nói không thể làm được. Nó giống như một làn sóng, êm đềm dịu dàng nhưng cũng vô cùng sâu lắng. Thay vì nói quá nhiều để đả kích, làm tổn thương người khác, chính sự im lặng mới phù hợp với nhân tính hơn. Một người càng thông minh thì càng biết tận dụng cho đúng cách, tự hiểu thấu lòng mình, cũng biết bao dung cho mọi sự xung quanh.
theo anle20