Thứ Ba, 9 tháng 1, 2018

Thơ: Thê thái nhân tình

THÓI ĐỜI (Thê thái nhân tình)                   
Người ơi trong cõi nhân sinh        
Thói đời bạc nghĩa, bạc tình thiếu chi  
Thói đời: “đổi trắng …” lạ gì          
Cười ra nước mắt, cũng vì xót xa


Kìa anh mới nổi đại gia
Đã chê vợ cũ là già, là quê …      
Gái quê lên phố làm thuê           
Gặp chàng họ Sở … vội chê trai làng.              

Nhớ khi cực khổ, gian nan 
Hạt muối chia xẻ, dễ dàng cắn đôi.
Đến khi chức tước cao ngồi, 
Tranh giành quyền lợi, và rồi … giết nhau.    

Việt kiều quên mất vì sao
Ra đi liều chết, năm nào thuyền nhân
Bây giờ nịnh bợ, cầu thân                       
Những quân nam rợ, … bất nhân nhất đời     

Nếu gặp bạc bẽo, người ơi:   
Thói đời nó thế, chẳng hơi nào buồn
Riêng mình xin giữ lòng luôn
Thủy chung trọn nghĩa, đá mòn chẳng phai

Nhắn ai bỏ nghĩa tham tài
Cuộc đời vay trả, trắng tay mấy hồi
Sao bằng nhân nghĩa ở đời
Lương tâm trong sáng, thảnh thơi, an nhàn.

                                  Ngày 6 /1/2018
                                             Ngan Nguyen