Sinh,
bệnh, lão, tử - bốn giai đoạn của đời người, có ai thoát được không?
Sinh, Tử - điều dĩ nhiên của Tạo Hoá. Bệnh - có người suốt đời bệnh rề
rề, có người đương khỏe bất thần xuất hiện căn bệnh nan y, tháng trước
còn mạnh cùi cụi, tháng sau đã gục ngã vì căn bệnh ung thư hiểm nghèo,
tháng trước còn khiêu vũ lả lướt, tháng sau bò lết vào cầu tiêu vì nàng
Vertige chợt đến hành hạ, đi đứng loạng choạng, ngả nghiêng, tháng trước
còn thuyết trình, nói năng hùng hồn trước máy vi âm tháng sau đứng
trước cử tọa không biết mình nên nói gì, nên nói như thế nào, nhìn những
người quen mà như chưa từng biết. Ôi! Alzheimers tới, làm sao chặn
được?!
Chỉ có Lão là có người thoát được. Tôi biết một người, một anh
bạn rất thân cùng tuổi với tôi mà trông trẻ hơn tôi đến cả hai thập niên
từ vóc dáng đến làn da, mái tóc. Chúng tôi đều bước đến “bát tuần
thượng thọ” nhưng anh trông không quá 60! Anh chưa bao giờ đả động tới
chuyện “cái già xồng xộc nó thì theo sau” nhưng thế nào tôi cũng phải
tìm ra bí quyết của người tránh được hung thần của tuổi xuân này.
Một
lần gặp gỡ, tôi hỏi: “Anh ơi! Sao hung thần của tuổi xuân không đến
thăm anh? Sao bác sỹ giải phẫu thẩm mỹ tồi tệ nhất, tàn nhẫn nhất là
Thời Gian lại né anh?”
Anh trầm ngâm, rồi nhỏ nhẹ: “Nhiều lý do lắm. Vắn tắt thôi nhé.
Thứ nhất là vệ sinh ăn uống. Mình là loại ăn tạp. Thịt, cá, rau, đậu, đồ biển (nếu không bị dị ứng), ăn hết nhưng với số lượng vừa phải. Sau bữa ăn, nhìn thức ăn phải còn thấy khoái khẩu, chớ tham ăn quá hay nể bạn nể vợ ép ăn đến căng bụng. Các loại rau xanh đa phần đều cần cho bộ máy tiêu hoá, thuộc loại hàn, âm tính. Ớt vàng, ớt đỏ thuộc loại nhiệt, dương tính. Nếu bộ máy tiêu hoá của mình tốt, nên ăn hết các loại thực vật đủ màu. Theo đông y là để giữ cho âm dương quân bằng. Màu vàng, màu đỏ thuộc dương, màu xanh thuộc âm. Nhưng nếu cơ thể yếu ăn ớt vàng, ớt đỏ nhiều dễ sình bụng.
Kefir-một loại nấm mà dân vùng Himalaya đã xử
dụng như một loại thuốc tăng cường sức khỏe từ mấy trăm năm nay. Kefir
là loại thực phẩm rất tốt cho bộ máy tiêu hoá. Blackstrap Molasses-mật
mía cần cho những người ngoài 50 hay lớn tuổi đã bắt đầu bị Arthritis.
Mình dùng những thứ này càng sớm càng tốt tránh được đau nhức. Đại khái
là thế. Nếu muốn biết kỹ lưỡng phải tham khảo thêm với chuyên viên dinh
dưỡng.
Thứ
hai là tập thể dục thường xuyên. Mình đã cao tuổi đâu cần tập tạ đòi cơ
bắp cuồn cuộn. Chỉ cốt sao cho thịt tay chân khỏi nhão, bụng không phát
triển vuợt ngực. Đi bộ hàng ngày. Mùa đông, đành đi bộ trong nhà ít
nhất 20 phút. Cái hay là nhà ai cũng có gương soi, càng lớn tuổi dáng
người càng gù, lưng càng còng. Đi ngang qua gương thấy dáng trông già và
khòm, mình sửa ngay, cố giữ cho lưng thẳng, hai vai không xệ. Thường
phong cách trẻ trung làm mình trông bắt mắt thiên hạ, trông đẹp hơn.
Thứ
ba, giữ cho tâm hồn được thanh thản, sảng khoái. Đây là yếu tố quan
trọng nhất. Trong cuộc sống luôn luôn chúng ta bị căng thẳng, bị dồn nén
với bao nhiêu điều bất như ý từ trong gia đình ra ngoài xã hội. Là
người nhậy cảm, cầu toàn càng dễ đau khổ, bực tức, cay cú, giận hờn. Là
người luôn luôn mong muốn hơn người, ham danh lợi dễ vọng động trong bon
chen, tranh đua tại trường đời đưa đến ganh ghét, tị nạnh, chèn ép, ích
kỷ, nhỏ nhen. Nghĩ xấu cho ai, vu khống người khác để giành phần thắng
đều làm “tâm” mình cằn đi, trái tim khô cạn. Đừng nghĩ là vượt thiên hạ,
hơn ai là mình sung sướng. Cái buồn sẽ đến mau chóng, cái hối hận sẽ
kéo mình quị dần. Mình sẽ chóng già! Đấu trí, đấu lực, thoạt mới nghe có
vẻ hách, có hùng khí. Nhưng theo tôi, những cái đó chính là nguyên nhân
đẩy chúng ta xuống vực sâu, lao đao tinh thần, héo mòn thể xác. Phải
chăng đó là cách mời mọc hung thần của tuổi xuân đến thăm sớm hơn trời
định?
Tôi chọc quê: “Vậy thì chỉ có đi tu thôi”
Tôi chọc quê: “Vậy thì chỉ có đi tu thôi”
Anh
cười nhẹ: “Thế đấy. Nhưng cứ gì phải “đi tu” hay ở chùa, trong tu viện.
Mình tu thân, tu tâm, cố rèn luyện tư tưởng, sửa đổi cung cách đối đãi
tha nhân, biết tội nghiệp thương yêu người mà cũng chính là biết tội
nghiệp thương yêu mình.
Tránh chỉ trích, chê bai, so sánh. Thấy điều bất
như ý thà cứ lờ đi còn hơn gân cổ bàn cãi để mất đi một người bạn. Xét
thấy đối tượng là người có thể chung ý kiến với mình không, là người có
nhiều tự ái không, lúc nào nên lựa lời khuyên nhủ. Tình người vô cùng
quan trọng trong cuộc sống. Mấy ai tịch cốc tu tiên hay sống đơn độc xa
lánh nhân loại? Trong xã hội càng quen biết nhiều cũng dễ được thương
yêu, dễ gặp may mắn mà cũng dễ đối đầu với bi lụy. Thế nào mà chẳng có
lúc đụng chạm. Nhẫn nhịn - không dễ đâu. Nhưng làm được điều này mình
thấy hãnh diên cho bản thân. Nóng nẩy, thô lỗ, cục cằn - phải cố sửa -
cũng khó lắm. Nhưng sẽ được yên lòng khi mình chuyển hóa, thắng được
những điều làm người khác phiền lòng. Tươi tắn, một nụ cười trên môi -
chẳng phải ai cũng có - nếu không tập luyện. Được như vậy, chính bản
thân sẽ tràn đầy hạnh phúc vì cảm thấy sự hiện diện của mình là món quà
đáng quý cho kẻ khác, lòng ta sẽ được “an nhiên tự tại”.
Tôi hỏi tới: “Còn gì nữa không?”
Anh
nghiêm chỉnh: “Còn nhiều… nhiều lắm. Đại loại thì thế. À! Tính tiếu lâm
, có tinh thần khôi hài cũng cần để ngăn chặn hung thần tuổi xuân tránh
đến gặp mình nữa. Chuyện gì trên đời cũng có thể kéo theo một chút
cười. Dù là cười nụ, cười mím chi nhưng là cái cười sâu sắc, hiền hòa mà
dễ thương. Nhưng mấy ai bẩm sinh đã sẵn duyên dáng, cuốn hút, làm người
khác vui? Cái này phải học, đúng hơn, phải sống nhiều, phải đọc nhiều
và có tâm hồn thứ tha.
Bạn
ơi! Bạn có mê giàu sang phú quý không? Bạn có cật lực kiếm tiền không?
Nếu có, nó là con dao hai lưỡi. Giầu có, danh vọng làm bạn mát mặt với
thế gian, nhiều khi lấy được những tia nhìn thán phục, nhưng rất dễ lôi
kéo sự chú ý của hung thần tuổi trẻ. Lao vào công việc nhiều, suy tư lắm
chỉ đưa tới tâm hồn căng thẳng. Cố gắng làm sao cho vừa đủ sống. Mà
biết thế nào là “vừa đủ”?! Nghĩ đi! Sự thư giãn, thoải mái không có thì
làm sao chẳng chóng già nua? Dao, kéo, độn, cắt, vá, khâu, bơm, hút… sửa
sắc đẹp với thời gian chỉ đưa tới tồi tệ hơn!
Bạn
ơi! Người có tâm hồn thi nhân, lãng mạn, đa cảm, dễ bén nhậy, dễ hờn
giỗi mà cũng dễ quên. Những người yêu chuộng cái đẹp, cái đẹp thu hút
tuyệt diệu của vũ trụ, của thiên nhiên, cái đẹp lãng mạn của văn chương
thi phú, cái đẹp đầy màu sắc sống động của các loại cầm thú và đương
nhiên, cái đẹp của con người từ thể xác đến tâm hồn là những gì mà các
bác sĩ sửa sắc đẹp tàn nhẫn thế mấy cũng không thể tạo những vết nhăn,
những rãnh cầy, những cặp mắt đục ngầu với tia nhìn đờ đẫn trên mặt
chúng ta được, Đấy là bửu bối khiến hung thần của tuổi xuân phải chào
thua.
Mặc
cảm tự tôn hay tự ti đều làm ta cằn cỗi. Tự tôn dễ đưa ta tới kiêu
ngạo, coi rẻ người khác. Như vậy sẽ vấp phải lòng đố kỵ của tha nhân và
dễ bị xa lánh ghét bỏ. Tự ti sẽ đưa ta tới cử chỉ khúm núm, tính sợ hãi.
Như vậy sẽ vấp phải sự khinh thường, lạnh nhạt của người đời. Chúng ta,
ít nhiều ai cũng mang mặc cảm. Thôi thì, ráng tập dần, loại bỏ mặc cảm
từ từ để bản thân nhẹ nhàng, thoải mái, tự nhiên khi tiếp xúc với đời.
À! Tôi thường tránh gồng mình, tránh vẻ kẻ cả để lấy “oai”, để “hù”
thiên hạ!
Điểm
quan yếu là có thể lịch sự, tử tế, dễ thương với bất cứ ai như với
những người ta thương yêu không? Tình mến trọng của tha nhân cho ta cũng
như sự thuơng yêu của ta với nhân loại sẽ làm ta thấy vui vẻ, thấy sung
sướng, thấy mình hữu ích, thấy mình đáng giá hơn lên. Đó là chân hạnh
phúc. Đó là tình người. Tình người chính là vũ khí tự vệ chống lại hung
thần của tuổi trẻ, bạn ạ!
Lối
sống trong tĩnh lặng, thanh bình, thân ái, nhân hậu, khiêm nhường, nhã
nhặn dễ mang Hạnh Phúc tới hơn là suốt đời chỉ đeo đuổi sự thành công và
quên đi sức khoẻ của chính mình. Kinh nghiệm đã mở mắt cho tôi thấy như
thế.
Nhưng
trên hết, điều mà ta không thể đoán biết, trù liệu là Thiên Định. Làm
đủ mọi cách nhưng “cái già xồng xộc nó thì theo sau” thì đó-Dieu seul le
sait (chỉ có Trời biết) số mệnh của ta Trời định cho như thế. Đây cũng
là hậu quả của những việc ta đã và đang làm. Có phải là nghiệp chăng?
Cảm
ơn bạn. Tôi đã hiểu tại sao chúng ta cùng tuổi, đời sống tương đương,
gia cảnh không chênh lệch nhiều mà trông bên ngoài tôi già hơn bạn đến
hai chục tuổi, cả một thế hệ! Hung thần của tuổi xuân xa lánh bạn. Mừng
cho bạn!
Đáng
mừng nhưng… sợ rằng cũng không được lâu đâu! Trông bề ngoài có vẻ trẻ
trung yêu đời thế nhưng thật sự nội tạng của tôi cũng… kém rồi, chẳng
hơn những người cùng trang lứa. Trời chưa cho cái bên trong vì trên đời
này làm gì có sự toàn hảo!
Thời gian không chừa một ai đâu, bạn ạ!
Thời gian không chừa một ai đâu, bạn ạ!
NGUYỄN LÂN (bài do các bạn Mậu Trần và Bá Trần giới thiệu)