Năm 1988, đang từ college chuyển lên Cal State University ở Fresno, tôi thi đậu điểm cao vào bưu điện 7 nơi khác nhau, nhưng interview chỗ nào cũng chỉ "offer" job part-time trả lương giờ! Nên quyết định tiếp tục học luôn cho ra nghề giáo!!! Đi dạy thì được nghỉ 3 tháng hè mà vẫn ăn lương, còn phát thư thì phải đi bộ 11 tháng một năm, nếu có thâm niên công vụ!
Một hôm, ghé mua bảo hiểm xe có người agent VN làm đại lý, tôi đựơc chàng này khuyên mua luôn life insurance (bảo hiểm nhân thọ) để anh ta kiếm thêm tiền commission:
- Anh qua Mỹ chỉ có một cha một con, nói xin lỗi, lỡ Mỹ lái xe say rựơu nó tông anh chết thì anh bỏ con lại ai nuôi? Làm sao có tiền nó học lên đại học, có tuơng lai, job tốt, bảo lãnh mẹ và em nó qua? Nếu anh mua bảo hiểm nhân thọ, lỡ anh có bề gì, người bà con anh ủy thác sẽ dùng tiền tử này nuôi nó học lên đại học.. Bây giờ hãng Met Life tôi đại diện đang có "promotion", không cần thử máu, không check income, anh nên mua phòng xa. Met Life là hãng lớn có tiếng xưa nay, thành lập cả trăm năm nay...
Tôi nghe thấy có lý, hỏi:
- Như tôi tuổi 44 thì đóng bao nhiêu mỗi tháng? Mà tôi chưa có job, họ có chịu bán không?
Anh ta dò tìm một lúc trên mạng, trả lời:
- Anh mua loại Universal Life đi cho rẻ, policy 100 ngàn, tuổi anh nếu mua bây giờ chỉ đóng premium mỗi tháng 75$, nếu sau này mới mua sẽ cao hơn. Premium này vẫn giữ nguyên vậy cho tới khi anh chết, không tăng. Anh cứ khai đại nghề nghiệp "mailman" đi, họ không check đâu. Tiền anh đóng mỗi tháng dần dần dồn lại thành sô tiền lớn, giống như tiền saving, đựợc trả tiền lời đàng hòang, giờ là 6.5%, sau này lỡ như lãi suất ngân hàng có xuống thấp mấy đi nữa họ vẫn bảo đảm trả anh tối thiểu là 4%. Mỗi tháng họ rút lấy tiền trong account anh ra vài ba chục tiền bảo hiểm, trả lời cho anh tùy theo vốn "cash value" anh nằm trong đó nhiều hay ít. Nếu anh thất nghiệp hay kẹt tiền, có thể tạm ngưng đóng một thời gian, họ sẽ lấy tiền anh còn trong cash value đó đóng tiếp cho anh. Bao lâu còn một đồng trong đó thì policy anh vẫn còn hiệu lực! Khi nào cash value anh cạn, anh phải lo đóng tiếp. Mỗi năm họ gửi statement tới nhà cho anh biết việc kế tóan rành mạch để anh theo dõi, có thắc mắc gì có mấy số phone đó, anh tự do gọi đại diện, hoặc trung ương Met Life ở Rhodes Island hỏi. Anh còn có thể vay tiền của anh trong đó ra nữa, nếu cần.... Sau này anh chết, con anh thừa kế, lấy 100 ngàn đó ra khỏi bị đóng thuế đồng nào.
Tôi nghe thấy thích quá, hỏi thêm chi tiết, nêu các thắc mắc, đọc mấy tờ giấy anh ta in ra, coi số tiền cash value lên tới đâu trong vòng 10 năm, 20, 30 năm tới, đem về nhà nghiên cứu. Đây quả là một lối đầu tư ít tốn tiền nhất, một cách để của cho con không mất tiền nhiều, đóng lắt nhắt mỗi tháng mà sau con mình thâu lại cả một gia tài, một đống tiền khổng lồ, mua được cái nhà như chơi.
Mấy ngày sau, tôi trở lại, ký giấy giao kèo cái rụp. Ký xong mấy hôm tự nhiên có cô y tá hãng phái tới trích máu đem về thử. Ủa, sao nói không thử máu? Cái anh chàng đại lý này nói láo cho được việc, khéo dụ khị khách hàng. Mà không sao, mình đâu có bệnh gì mà lo, không đái đường, không suy thận, không nhiễm HIV... Sau một tuần, họ gửi tới cái thư tới:
"Chúng tôi rất tiếc không thể tính giá premium 75$ cho anh, vì anh mới 44 tuổi mà mức cholesterol đã cao lên tới 220. Do đó, giá premium rẻ nhất chúng tôi dành cho anh sẽ là 83$ mỗi tháng, nếu anh muốn mua."
Hồi đó tôi mới qua Mỹ có mấy năm, nào có biết mỡ máu cholesterol bao nhiêu gọi là cao, là thấp, bao nhiêu là trung bình. Ở Viet-Nam sau 75 ăn khổ, gầy ốm hom hem, qua đây ngày nào cũng sữa tươi, trứng gà rẻ rề, chắc mỡ máu lên cao là phải rồi. Mà cũng có thể họ kiếm cớ để tăng tiền premium thôi. Business mà, ai cũng vậy.Thôi, kệ, 83 thì 83, ta vẫn dư sức đóng!
Thế là tháng tháng họ rút tiền premium tự động từ checking account tôi ra, và mỗi năm cứ tới tháng 5 (sinh nhật tôi) là statement đều đều gởi tới nhà. Tới năm 1994 tôi mua nhà, nuôi 2 đứa con lên đại học, khó khăn về tiền bạc, bèn "stop" đóng premium. Cash value còn khỏang 5 ngàn trong policy, họ cứ lấy ra mỗi tháng vài chục mà đóng tiếp, tính ra trung bình 500$ hay 600$ mỗi năm, chả có gì phải lo, còn lâu mới hết tiền trong đó!
Qua năm 1996 tôi lên San Jose dạy lương cao, tiếp tục đóng premium lại. Tới 2003, coi statement thấy cash value lên tới hơn 10 ngàn, tôi lại "stop" không đóng nữa, để họ dùng nó mà đóng tiếp, vì lỡ mình có chết lúc này thì vợ con cũng chỉ lấy có 100 ngàn chứ 10 ngàn này thuộc về hãng, coi như mất trắng! Cái loại Adjustable Universal Life của tôi nó như vậy, nên prremium mới rẻ. Loại Life kia, nó cho 100 ngàn lẫn tiền cash value luôn, nhưng premium đắt gấp rưỡi, nên tôi đã không mua!
- Anh qua Mỹ chỉ có một cha một con, nói xin lỗi, lỡ Mỹ lái xe say rựơu nó tông anh chết thì anh bỏ con lại ai nuôi? Làm sao có tiền nó học lên đại học, có tuơng lai, job tốt, bảo lãnh mẹ và em nó qua? Nếu anh mua bảo hiểm nhân thọ, lỡ anh có bề gì, người bà con anh ủy thác sẽ dùng tiền tử này nuôi nó học lên đại học.. Bây giờ hãng Met Life tôi đại diện đang có "promotion", không cần thử máu, không check income, anh nên mua phòng xa. Met Life là hãng lớn có tiếng xưa nay, thành lập cả trăm năm nay...
Tôi nghe thấy có lý, hỏi:
- Như tôi tuổi 44 thì đóng bao nhiêu mỗi tháng? Mà tôi chưa có job, họ có chịu bán không?
Anh ta dò tìm một lúc trên mạng, trả lời:
- Anh mua loại Universal Life đi cho rẻ, policy 100 ngàn, tuổi anh nếu mua bây giờ chỉ đóng premium mỗi tháng 75$, nếu sau này mới mua sẽ cao hơn. Premium này vẫn giữ nguyên vậy cho tới khi anh chết, không tăng. Anh cứ khai đại nghề nghiệp "mailman" đi, họ không check đâu. Tiền anh đóng mỗi tháng dần dần dồn lại thành sô tiền lớn, giống như tiền saving, đựợc trả tiền lời đàng hòang, giờ là 6.5%, sau này lỡ như lãi suất ngân hàng có xuống thấp mấy đi nữa họ vẫn bảo đảm trả anh tối thiểu là 4%. Mỗi tháng họ rút lấy tiền trong account anh ra vài ba chục tiền bảo hiểm, trả lời cho anh tùy theo vốn "cash value" anh nằm trong đó nhiều hay ít. Nếu anh thất nghiệp hay kẹt tiền, có thể tạm ngưng đóng một thời gian, họ sẽ lấy tiền anh còn trong cash value đó đóng tiếp cho anh. Bao lâu còn một đồng trong đó thì policy anh vẫn còn hiệu lực! Khi nào cash value anh cạn, anh phải lo đóng tiếp. Mỗi năm họ gửi statement tới nhà cho anh biết việc kế tóan rành mạch để anh theo dõi, có thắc mắc gì có mấy số phone đó, anh tự do gọi đại diện, hoặc trung ương Met Life ở Rhodes Island hỏi. Anh còn có thể vay tiền của anh trong đó ra nữa, nếu cần.... Sau này anh chết, con anh thừa kế, lấy 100 ngàn đó ra khỏi bị đóng thuế đồng nào.
Tôi nghe thấy thích quá, hỏi thêm chi tiết, nêu các thắc mắc, đọc mấy tờ giấy anh ta in ra, coi số tiền cash value lên tới đâu trong vòng 10 năm, 20, 30 năm tới, đem về nhà nghiên cứu. Đây quả là một lối đầu tư ít tốn tiền nhất, một cách để của cho con không mất tiền nhiều, đóng lắt nhắt mỗi tháng mà sau con mình thâu lại cả một gia tài, một đống tiền khổng lồ, mua được cái nhà như chơi.
Mấy ngày sau, tôi trở lại, ký giấy giao kèo cái rụp. Ký xong mấy hôm tự nhiên có cô y tá hãng phái tới trích máu đem về thử. Ủa, sao nói không thử máu? Cái anh chàng đại lý này nói láo cho được việc, khéo dụ khị khách hàng. Mà không sao, mình đâu có bệnh gì mà lo, không đái đường, không suy thận, không nhiễm HIV... Sau một tuần, họ gửi tới cái thư tới:
"Chúng tôi rất tiếc không thể tính giá premium 75$ cho anh, vì anh mới 44 tuổi mà mức cholesterol đã cao lên tới 220. Do đó, giá premium rẻ nhất chúng tôi dành cho anh sẽ là 83$ mỗi tháng, nếu anh muốn mua."
Hồi đó tôi mới qua Mỹ có mấy năm, nào có biết mỡ máu cholesterol bao nhiêu gọi là cao, là thấp, bao nhiêu là trung bình. Ở Viet-Nam sau 75 ăn khổ, gầy ốm hom hem, qua đây ngày nào cũng sữa tươi, trứng gà rẻ rề, chắc mỡ máu lên cao là phải rồi. Mà cũng có thể họ kiếm cớ để tăng tiền premium thôi. Business mà, ai cũng vậy.Thôi, kệ, 83 thì 83, ta vẫn dư sức đóng!
Thế là tháng tháng họ rút tiền premium tự động từ checking account tôi ra, và mỗi năm cứ tới tháng 5 (sinh nhật tôi) là statement đều đều gởi tới nhà. Tới năm 1994 tôi mua nhà, nuôi 2 đứa con lên đại học, khó khăn về tiền bạc, bèn "stop" đóng premium. Cash value còn khỏang 5 ngàn trong policy, họ cứ lấy ra mỗi tháng vài chục mà đóng tiếp, tính ra trung bình 500$ hay 600$ mỗi năm, chả có gì phải lo, còn lâu mới hết tiền trong đó!
Qua năm 1996 tôi lên San Jose dạy lương cao, tiếp tục đóng premium lại. Tới 2003, coi statement thấy cash value lên tới hơn 10 ngàn, tôi lại "stop" không đóng nữa, để họ dùng nó mà đóng tiếp, vì lỡ mình có chết lúc này thì vợ con cũng chỉ lấy có 100 ngàn chứ 10 ngàn này thuộc về hãng, coi như mất trắng! Cái loại Adjustable Universal Life của tôi nó như vậy, nên prremium mới rẻ. Loại Life kia, nó cho 100 ngàn lẫn tiền cash value luôn, nhưng premium đắt gấp rưỡi, nên tôi đã không mua!
Năm 2005 tôi về hưu, mới 61 tuổi, thấy cash value còn hơn 9 ngàn, bỏ mặc không đóng nữa, cứ cho nó cạn dần theo năm tháng, tính khi nào còn xấp xỉ 2 ngàn thì đóng lại! Ai dè mấy năm nay, 2012, 2013, tôi để ý thấy cash value tụt xuống sao mà mau quá, mới thóang 8 ngàn, 7 ngàn mấy đó bây giờ chỉ còn chưa tới 4 ngàn, bèn ngồi xuống tỉ mỉ coi lại mấy tờ statement hàng năm, so sánh năm nay với năm ngóai, năm ngóai với năm trước đó... Tiền bảo hiểm charge ngày xưa mỗi tháng có 3 chục, 4 chục bây giờ nhảy lên 120$, rồi 132 $,năm tới sẽ là 146$. Chắc có sự nhầm lẫn gì đây, hay là tuổi đã lớn dễ chết hơn lúc trẻ nên họ charge tiền bảo hiểm nhiều hơn! Bèn gọi agent thì cái ông agent Vn mọi năm nay đã về hưu, cô thư ký Mỹ làm office cho số cell phone của cô Cindy Lê, người kế nhiệm ông này.
- Cô Lê ơi, tôi muốn bắt đầu đóng lại tiền premium cho cái policy của tôi, cash value cạn rồi, làm ơn gửi cái form cho tôi điền rồi gửi lại cô.
- Chú cho cháu địa chỉ email chú, cháu gửi attach cái form, rồi chú in ra nhé..Như vậy mau hơn là gửi bằng bưu điện.
Tôi gọi phone cho 2 đứa con, nói chuyện đóng giùm premium cho ba, khi ba chết 2 con chia nhau 100 ngàn, thì đứa nào cũng đồng ý!
- Ba coi tử vi, biết ba sống thọ tới 84 tuổi, tức 15 năm nữa, nên chỉ cần mỗi con đóng chừng 4 năm liền rồi thôi, sau đó hãng họ lấy tiền cash value họ đóng tiếp là vừa!
Thăng con trai tình nguyện đóng trước, cho số account để Met Life rút hàng tháng, ký tên vô form. Tôi gửi cho headquarter Met Life ở Rhodes Island, họ gọi báo tin nhận được, nhưng nói sẽ gửi thêm một cái form nữa cho con tôi ký, đồng ý cho họ rút tiền từ account nó thì mới hòan tất thủ tục đựợc! Tôi hỏi:
- Sao tiền charge bảo hiểm lúc này tăng kinh khủng vậy ông? Hồi đó, phí bảo hiểm chỉ nhích lên có 10 mấy, 20 cents mỗi tháng, hai ba đồng mỗi năm, bây giờ 1 năm lên mấy chục đồng so với năm trước...
- Mỗi năm, phí bảo hiểm tăng 10% trên tiền năm trước. Năm ngóai mỗi tháng anh bị charged hơn 130 $, năm nay sẽ là 146 $ trở lên... Càng lớn tuổi, càng tăng mau!!!
Tôi giựt mình, coi lại các con số trên statements 3 năm qua thì quả đúng như vậy. Bèn gọi cô Lê, hỏi lại sao phí tổn bảo hiểm mấy năm nay tăng dữ dội vậy!. Cô loay hoay tìm hồ sơ tôi, nhìn qua mừời mấy giây, trả lời ngay:
- À...Tại vì chú ngưng đóng premium lâu quá rồi, nên cash value chú cạn, mà vốn cạn thì tiền lời hàng tháng cũng teo, không đủ "cover" tiền bảo hiểm họ charge, phí bảo hiểm nó cắn vô cash value chú khá bộn. Phí bảo hiểm tăng tự động mỗi năm 10% tiền của năm trước. Chú mua từ năm 1988, tổng cộng chú đóng cho hãng từ đó tới nay chỉ có 12 ngàn 500 $. Nếu chú đóng liên tục tới giờ, cash value đã có thể lên tới 25 ngàn... thì tiền lời đẻ ra từ cash value của chú đã dư sức "cover" tiền bảo hiểm họ charge rồi!
- À... ra vậy... Cô Thái ơi, mình người Việt với nhau, cho tôi hỏi câu này nhé. Cô làm cho Met Life, cô nói lợi cho chủ hay cô nói lợi cho khách hàng?
- Con chỉ nói sự thật, nói lợi cho chủ họ cũng đâu có cho con thêm đồng nào đâu! Chú cứ hỏi đi...
- Tôi chấm tử vi, biết số tôi thọ lắm, tới 84 hay 85 mới chết. Năm nay họ tính bảo hiểm 150$ một tháng, chắc tới lúc tôi 85 tuổi sẽ lên 700$ là ít, lúc ấy tiền đâu mà tôi đóng cho nỗi! Nếu mỗi năm tăng 10% kiểu đó, e rằng suốt tuổi già mình nộp hết cho hãng ăn rồi, con mình rút ra sau này chắc cũng lấy lại huề vốn là cùng!!!
- Chú nói không sai! Cháu nói thật chú, có bà già Mỹ nọ ở Orange County hiện giờ 90 tuổi ngồi xe lăn mà vẫn còn sống, mỗi tháng họ charge bảo hiểm tới 1000 $. Càng sống lâu, tiền bảo hiểm càng tăng, vì càng già càng dễ chết bất cứ lúc nào! Nên họ phải lấy nhiều để gỡ gạc lại. Làm business mà chú, ai cũng khôn ngoan, tính tóan đâu ra đó hết!!!
- Cô Lê ơi, tôi muốn bắt đầu đóng lại tiền premium cho cái policy của tôi, cash value cạn rồi, làm ơn gửi cái form cho tôi điền rồi gửi lại cô.
- Chú cho cháu địa chỉ email chú, cháu gửi attach cái form, rồi chú in ra nhé..Như vậy mau hơn là gửi bằng bưu điện.
Tôi gọi phone cho 2 đứa con, nói chuyện đóng giùm premium cho ba, khi ba chết 2 con chia nhau 100 ngàn, thì đứa nào cũng đồng ý!
- Ba coi tử vi, biết ba sống thọ tới 84 tuổi, tức 15 năm nữa, nên chỉ cần mỗi con đóng chừng 4 năm liền rồi thôi, sau đó hãng họ lấy tiền cash value họ đóng tiếp là vừa!
Thăng con trai tình nguyện đóng trước, cho số account để Met Life rút hàng tháng, ký tên vô form. Tôi gửi cho headquarter Met Life ở Rhodes Island, họ gọi báo tin nhận được, nhưng nói sẽ gửi thêm một cái form nữa cho con tôi ký, đồng ý cho họ rút tiền từ account nó thì mới hòan tất thủ tục đựợc! Tôi hỏi:
- Sao tiền charge bảo hiểm lúc này tăng kinh khủng vậy ông? Hồi đó, phí bảo hiểm chỉ nhích lên có 10 mấy, 20 cents mỗi tháng, hai ba đồng mỗi năm, bây giờ 1 năm lên mấy chục đồng so với năm trước...
- Mỗi năm, phí bảo hiểm tăng 10% trên tiền năm trước. Năm ngóai mỗi tháng anh bị charged hơn 130 $, năm nay sẽ là 146 $ trở lên... Càng lớn tuổi, càng tăng mau!!!
Tôi giựt mình, coi lại các con số trên statements 3 năm qua thì quả đúng như vậy. Bèn gọi cô Lê, hỏi lại sao phí tổn bảo hiểm mấy năm nay tăng dữ dội vậy!. Cô loay hoay tìm hồ sơ tôi, nhìn qua mừời mấy giây, trả lời ngay:
- À...Tại vì chú ngưng đóng premium lâu quá rồi, nên cash value chú cạn, mà vốn cạn thì tiền lời hàng tháng cũng teo, không đủ "cover" tiền bảo hiểm họ charge, phí bảo hiểm nó cắn vô cash value chú khá bộn. Phí bảo hiểm tăng tự động mỗi năm 10% tiền của năm trước. Chú mua từ năm 1988, tổng cộng chú đóng cho hãng từ đó tới nay chỉ có 12 ngàn 500 $. Nếu chú đóng liên tục tới giờ, cash value đã có thể lên tới 25 ngàn... thì tiền lời đẻ ra từ cash value của chú đã dư sức "cover" tiền bảo hiểm họ charge rồi!
- À... ra vậy... Cô Thái ơi, mình người Việt với nhau, cho tôi hỏi câu này nhé. Cô làm cho Met Life, cô nói lợi cho chủ hay cô nói lợi cho khách hàng?
- Con chỉ nói sự thật, nói lợi cho chủ họ cũng đâu có cho con thêm đồng nào đâu! Chú cứ hỏi đi...
- Tôi chấm tử vi, biết số tôi thọ lắm, tới 84 hay 85 mới chết. Năm nay họ tính bảo hiểm 150$ một tháng, chắc tới lúc tôi 85 tuổi sẽ lên 700$ là ít, lúc ấy tiền đâu mà tôi đóng cho nỗi! Nếu mỗi năm tăng 10% kiểu đó, e rằng suốt tuổi già mình nộp hết cho hãng ăn rồi, con mình rút ra sau này chắc cũng lấy lại huề vốn là cùng!!!
- Chú nói không sai! Cháu nói thật chú, có bà già Mỹ nọ ở Orange County hiện giờ 90 tuổi ngồi xe lăn mà vẫn còn sống, mỗi tháng họ charge bảo hiểm tới 1000 $. Càng sống lâu, tiền bảo hiểm càng tăng, vì càng già càng dễ chết bất cứ lúc nào! Nên họ phải lấy nhiều để gỡ gạc lại. Làm business mà chú, ai cũng khôn ngoan, tính tóan đâu ra đó hết!!!
Tôi tự hỏi không biết có nên CANCEL policy cho rồi, lấy lại mấy ngàn
còn sót lại trong cash value mình xài cho rồi, hay là đóng tiếp
premium..Cô nghĩ sao? Nên hay không nên???
- Chuyện đó tùy chú coi kỹ lại rồi quyết định, chứ cháu cũng không dám có ý kiến...
- À, còn cái này nữa tôi quên hỏi, cô Lê! Trang đầu của statement hàng năm, lúc nào cũng có in 4 điều kiện. Hai đìều kiện 1 và 3 thì tôi hiểu, tức là nếu tôi tiếp tục đóng premium, hay cứ để yên vậy thì policy sẽ chấm dứt năm 2017, hay 2015. Còn 2 điều kiện 2 và 4, dựa vào "maximum cost of insurance charge" nếu tiếp tục đóng lại, thì policy sẽ chấm dứt tháng 11/2014, còn như không đóng sẽ chấm dứt tháng 6/2014 là làm sao? tôi không hiểu... cô làm ơn cắt nghĩa!!!
- À... đó là trường hợp khi nào có quá nhiều người chết một lúc như bị động đất, hay như biến cố 9/11, không tặc lái máy bay húc "tòa nhà tháp đôi" ở New York năm xưa, khiến hãng phải chi ra quá nhiều để trả tiền tử cho họ, chỉ có cách hãng phải tự động tăng tiền premium lên tối đa để tự cứu mình khỏi sạt nghiệp! Trường hợp thứ hai là nếu có quá ít khách mua life insurance, khiến hãng không đủ tiền trả lương nhân viên, thì hãng cũng tự động tăng premium của chú lên tối đa... May thay, cả 2 truờng hợp này xưa nay đều chưa từng xảy ra cho Met Life, họ chỉ nêu ra "just in case".
- Trời ơi, hãng khôn quá trời, lúc nào cũng nắm dao đằng cán, khách hàng luôn nắm đằng lưỡi, có gì thì khách chảy máu đứt tay, chứ hãng không sao cả!!!
- Thì làm ăn phải vậy chứ chú. Bao nhiêu bộ óc tinh khôn tập họp lại, bàn tính, thiết lập kế họach đàng hòang chắc ăn mới dám mở business chứ... Vậy mới sống bền hơn trăm năm nay chứ!!!
Tôi cám ơn cô Lê, nhấc phone gọi anh Phước, ông bạn già 80 tuổi bên Fountain Valley:
- Anh Phước ơi, hồi đó anh mua bảo hiểm nhân thọ 100 ngàn, bây giờ mỗi tháng đóng premium bao nhiêu vậy? Nghe cô agent Met life nói có bà già nào 90 tuổi đóng tới cả ngàn lận...
- Chứ sao nữa... Càng già càng đóng nhiều!!! Tôi năm nay đóng hơn 500$ mỗi tháng.
- Con anh đông mà đứa nào cũng khá hết, để tiền tử lại cho chúng làm gì, chúng chia ra, mỗi đứa đâu còn bao nhiêu...
- Tại tôi... còn thiếu nợ, nên ráng đeo theo! Khi chết, con nó lấy tiền đó trả nợ giùm mình, xuống suối vàng nhắm mắt yên tâm!!!
Tôi bèn ngồi xuống lấy giấy bút ra tính tóan. Nếu đóng tiếp, 15 năm nữa lúc chết, tiền premium hàng năm sẽ từ 1800 $ lên tới gần 7000 $. Cộng lại hết tất cả tiền mỗi năm đóng, từ 1988 tới lúc chết sẽ là gần 70 ngàn, chưa kể trường hợp hãng vì quá ít khách, hay vì trả cho quá nhiều khách chết một lúc, sẽ tăng premium lên tối đa thì sẽ là hơn 80 ngàn... Như vậy con cái lấy được 100 ngàn mà 3 cha con phải lai rai bỏ ra tới 80 thì chỉ còn lời có 20, chia hai mỗi đứa còn có 10 ngàn, chả thấm vào đâu!!! Chưa kể 10 ngàn lúc ấy, tiền tệ lạm phát và vật giá gia tăng, chỉ trị giá bằng 5 ngàn bây giờ. Mà suốt trong thời gian ấy, lúc nào cũng canh cánh bên lòng nghĩ tới cái chết, làm hao tổn tinh thần mình. Hao tiền chính ra không đáng kể bằng sức khỏe bị hao tổn trong lúc gần đất xa trời! Bèn gọi báo cho hai đứa con biết. Nghe nói tiền premium có thể sẽ tăng lên 700 hay 800$ một tháng mấy năm cuối đời, hai đứa đều thất kinh, đồng lọat nói:
- Thôi, ba cancel đi ba! Tụi con không cần tiền đó đâu!!!
Tôi suy nghĩ một đêm, sáng hôm sau gọi headquarter bên Rhodes Island, tuyên bố muốn "Cancel" policy, rút hết tiền cash value ra! Ông Mỹ ngạc nhiên:
- Ồ, anh nghĩ kỹ chưa? Anh mua từ 1988 với giá 83$, đến nay vẫn giá đó, đầu tư vô đó 25 năm nay rồi bây giờ già mà tự nhiên cancel thì uổng lắm! Ngừoi 70 tuổi như anh mà bây giờ mới mua, phải đóng premium tới 300$ đó, anh biết không???
- Bây giờ tôi muốn kéo dài policy 10 mấy năm nữa thì phải đóng 150$ mỗi tháng, sang năm 165$, rồi 180$, chứ đâu có 83$ đâu! Đóng 83$ thì 3 năm sau là policy hết sạch cash value, hết hiệu lực... cũng ngang như "Cancel' bây giờ thôi!!!
- Thì đúng vậy, mỗi năm tiền bảo hiểm tăng 10% năm trước. Hay là anh đổi qua policy 50 ngàn đi, hay 25 ngàn cũng được, tiền premium sẽ rất thấp! Tôi làm lại hồ sơ cho anh!!!
Tôi phì cừời:
- Thôi, con cái tôi đều thành công khá giả cả (My kids are both successful now), chúng không cần tiền này đâu! Tôi mua là mua "sự an-tâm" hồi đó con tôi còn nhỏ, chứ bây giờ đâu có cần nữa!!! Tôi đã bàn luận với chúng rồi. Anh làm ơn gửi cái form CANCEl cho tôi đi, attach theo email cho mau, tôi sẽ in ra, điền vô ký tên gửi trả lại anh. lấy lại hết tiền trong cash value ra...
- OK...
Thế là xong. Cho khỏe đầu, khỏe óc... Quẳng gánh lo đi mà vui sống! Đựợc mấy ngàn họ trả lại từ cash value cũng vui, mua vàng hay bỏ saving cho vui cái đã trong vài tháng tới! Khỏi nghĩ tới cái chết nữa, từ đây cho tới lúc mất trí nhớ, vô nursing home nằm, khỏi băn khoăn lỡ họ không trả con mình tiền tử thì sao? Lỡ họ sập tiệm thì sao? Hay lại bắt con mình đóng thuế 5 bảy ngàn mới đựợc lãnh tiền??? Tôi hiền lành tưởng ai cũng tốt như mình, nhiều lần bị thiên hạ lừa rồi, nên sinh tánh đa nghi, y như thằng con lớn!!!
Một tuần sau, quả y như rằng, tôi được tấm check Met Life trả cho 3,770$, số tiền còn sót trong cash value... Đem deposit trong account ngân hàng, họ "post" ngay trong account, không cần chờ mấy ngày xác minh lại mới "clear" như các checks cá nhân! Tự nhiên, tánh tham vi tế trong người tôi nổi dậy. Biết vậy phải chi mình lo CANCEl từ 8 năm trước, 2005, lúc mới về hưu, có phải là lấy lại đựợc tới 10 ngàn không? Hay CANCEL từ 2003, lúc hai đứa con đã có nghề nghiệp vững vàng, mới lập gia đình, chuẩn bị mua nhà, lấy đựợc tới 12 ngàn, có phải là sướng không???
Mà thôi, đựợc voi đòi tiên... Lúc đó thì mình còn đi làm, lương 70 ngàn một năm mà khỏi nuôi đứa nào, nhiều tiền quá, đâu có nghĩ tới tiền này! Thôi, tri túc tiện túc... Thà có chút chút còn hơn không có gì! Coi như bỏ ra hơn 8000$ lâu nay là để mua lấy sự an tòan (security) cho hai cha con trong những năm tháng hàn vi cơ cực long đong lúc mới qua Mỹ định cư! Tuy chưa bao giờ số tiền tử 100 ngàn đó thực sự bay vào túi tôi, tờ giao kèo đó vẫn là một lời hứa bảo đảm tài chánh chắc chắn, một cái gia tài vô hình để lại cho đứa con nhỏ, nếu tôi chẳng may bạc mệnh chết sớm trong những năm còn đi học, cắt cỏ nghèo khổ đó!!!
Chưa hết ngơ ngẩn chuyện "cancel" đột ngột một cái "đầu-tư" dài 25 năm bỗng chốc hóa ra không, thì vài hôm sau, một cái thiệp mời mua bảo hiểm "final expense" của hãng "Lincohn heritage Funeral Advantage" ở đâu gửi tới chiêu dụ. "Hãy điền tên tuổi quí vị vào, gửi lại cho chúng tôi để xem quí vị có 'qualify' đuợc 25 ngàn dùng để hỏa thiêu hay mai táng không". Tôi mỉm cười, quăng sọt rác. Một tuần sau cũng lại tấm thiệp đó gửi tới nữa. Dai thật. Bèn tò mò điền vô gửi đi, thử coi họ làm trò gì, đâu có "obligation" vướng kẹt gì mà sợ? Ba ngàysau thư trả lời cho biết "một nhân-viên ở địa-phương sẽ tới nhà anh nói chuyện". Quả nhiên 10 ngày sau, có người ôm cặp tới bấm chuông. Anh chàng Mỹ này còn trẻ, vui vẻ rón rén bước vô tươi cười lễ phép. Hỏi ra hãng này chuyên lo hậu sự cho các ông bà già trên tòan nước Mỹ! Dù chết bất cứ tiểu bang nào cũng đựợc chở xác bằng máy bay về ngay chỗ ở họ, chôn, hay hỏa thiêu! Hỏa thiêu có 3 giá: 5 ngàn, 6 ngàn, 7 ngàn tùy quan tài gỗ xấu hay tốt, ít dịch vụ hay nhiều... Sau khi trừ hết chi phí thiêu xác, nhà quàn, khỏang 3 ngàn, tiền còn dư hãng sẽ trả lại cho thân nhân ngừời chết! Ngoài ra, nếu chết vì tai nạn, bị xe tông, đi máy bay rớt, xe lửa bị lật, hãng sẽ còn đền thêm 10 ngàn nữa cho người thừa kế! Tôi hỏi:
- Tôi chọn cái 5 ngàn rẻ nhất, nếu bây giờ mua, đóng premium thì bao nhiêu?
- Anh có bệnh gì nguy hiểm như đái đường, viêm gan, ung thư, suy thận... không?
- Không, tôi rất khỏe mạnh!
- 40$ mỗi tháng. Mà phải đóng liên tục tới khi chết, chứ không cho gián đọan như life insurance!
- Nếu 75 tuổi mới mua thì bao nhiêu?
- 60 $.
- Nếu 80 tuổi mới mua ?
- 90$.
- Ủa, cũng cách có 5 năm mà sao tăng trội lên?
- Vì càng già càng dễ chết hơn! (cười).
- Có phải khám sức khỏe, thử máu gì không, trước khi bán policy cho khách?
- Khỏi khám, nhưng nếu mới mua một hai năm đã chết, giấy bác sĩ khám nghiệm xác nhận chết vì bệnh ung thư, đái đường, gan, thận... thì hãng sẽ không cover, hoặc sẽ thương lượng tùy trường hợp!
- Nếu như tôi sống rất lâu, ví dụ đóng cho hãng tới 8 ngàn mới chết, mà hãng chỉ tốn có 3000$ thiêu xác và nhà quàn, hãng có cho lại con tôi tiền dư 5 ngàn kia không?
- Không. Mua loại 5 ngàn thì chỉ hưởng trong vòng 5 ngàn đó thôi, cho dù có đóng nhiều hơn!
Tôi thừ ngừời ra, tính nhẩm trong đầu rất nhanh. Đóng 40$ một tháng thì một năm là 500$, 10 năm là 5 ngàn, 15 năm mới chết là 7,500$, mà họ chỉ cover có 5 ngàn, như vậy lỗ! Chàng Mỹ chìa cái đơn ra cho tôi điền, ký tên. Tôi hoảng sợ, tìm kế hoãn binh! Bèn nói:
- Để từ từ... tôi nghĩ lại, sẽ gọi cho anh hay!
- Bao lâu?
- Chắc vài tuần... Tôi cần bàn lại với con cái!
Anh chàng đứng dậy, tôi cảm ơn bắt tay thật chặt, nói nhỏ:
- Cho tôi hỏi thật anh cái này nhé! Nếu anh bán đuợc cho một khách hàng, có đựợc huê hồng không?
- Không! (cừời)
- Thật chứ?
- Thật... Tôi chỉ ăn lương cố định... Nghề này khác với bảo hiểm nhân thọ! Có mấy ngàn bạc một policy, đáng gì mà hãng cho huê hồng!!!
Khi chàng Mỹ ra về tay không, tôi gọi hai con thì đứa nào cũng nói:
- Ba đừng có mua! Bộ ba chết tụi con lo hậu sự cho ba không nổi sao, mà phải lo mua cái đó trước làm chi?
Tôi thoáng cảm động! Mà tôi cũng sợ lắm, cứ tháng nào cũng đóng tiền như một cái nợ triền miên, cũng nghĩ tới cái chết đang rình chờ một bên, thì mất vui!
Ở Mỹ, ngòai nhiều thứ bills mình phải trả hàng tháng, nhiều doanh-nghiệp ở đâu cứ liên-tục gửi mail, địện-thoại tới nhà dụ mình mua sattelite Charter, Direct Tivi coi phim, gắn máy đầu giường cho mình đêm khuya bấm nút gọi xe cứu-cấp, nhận xe lăn khỏi trả tiền! Dù mình đang đi đứng khỏe-mạnh để gạt lấy tiền chính-phủ trả... Dụ mua bảo-hiểm này nọ. Mua bảo-hiểm thực ra cũng tốt, nếu dư tiền, nhất là bảo-hiểm sức-khỏe và xe cộ 2 chiều, rất cần-thiết, còn bảo-hiểm cháy nhà, nhân-thọ, hậu-sự chôn cất, hầu như chỉ có lợi cho hãng, chứ người mua nếu không khéo tính, sẽ chỉ hoang-phí uổng tiền! Thà cho ngừời nghèo homeless còn hơn!!!
Phạm-Hoàng-Chương (bài do bạn BáTrần giới thiệu)
- Chuyện đó tùy chú coi kỹ lại rồi quyết định, chứ cháu cũng không dám có ý kiến...
- À, còn cái này nữa tôi quên hỏi, cô Lê! Trang đầu của statement hàng năm, lúc nào cũng có in 4 điều kiện. Hai đìều kiện 1 và 3 thì tôi hiểu, tức là nếu tôi tiếp tục đóng premium, hay cứ để yên vậy thì policy sẽ chấm dứt năm 2017, hay 2015. Còn 2 điều kiện 2 và 4, dựa vào "maximum cost of insurance charge" nếu tiếp tục đóng lại, thì policy sẽ chấm dứt tháng 11/2014, còn như không đóng sẽ chấm dứt tháng 6/2014 là làm sao? tôi không hiểu... cô làm ơn cắt nghĩa!!!
- À... đó là trường hợp khi nào có quá nhiều người chết một lúc như bị động đất, hay như biến cố 9/11, không tặc lái máy bay húc "tòa nhà tháp đôi" ở New York năm xưa, khiến hãng phải chi ra quá nhiều để trả tiền tử cho họ, chỉ có cách hãng phải tự động tăng tiền premium lên tối đa để tự cứu mình khỏi sạt nghiệp! Trường hợp thứ hai là nếu có quá ít khách mua life insurance, khiến hãng không đủ tiền trả lương nhân viên, thì hãng cũng tự động tăng premium của chú lên tối đa... May thay, cả 2 truờng hợp này xưa nay đều chưa từng xảy ra cho Met Life, họ chỉ nêu ra "just in case".
- Trời ơi, hãng khôn quá trời, lúc nào cũng nắm dao đằng cán, khách hàng luôn nắm đằng lưỡi, có gì thì khách chảy máu đứt tay, chứ hãng không sao cả!!!
- Thì làm ăn phải vậy chứ chú. Bao nhiêu bộ óc tinh khôn tập họp lại, bàn tính, thiết lập kế họach đàng hòang chắc ăn mới dám mở business chứ... Vậy mới sống bền hơn trăm năm nay chứ!!!
Tôi cám ơn cô Lê, nhấc phone gọi anh Phước, ông bạn già 80 tuổi bên Fountain Valley:
- Anh Phước ơi, hồi đó anh mua bảo hiểm nhân thọ 100 ngàn, bây giờ mỗi tháng đóng premium bao nhiêu vậy? Nghe cô agent Met life nói có bà già nào 90 tuổi đóng tới cả ngàn lận...
- Chứ sao nữa... Càng già càng đóng nhiều!!! Tôi năm nay đóng hơn 500$ mỗi tháng.
- Con anh đông mà đứa nào cũng khá hết, để tiền tử lại cho chúng làm gì, chúng chia ra, mỗi đứa đâu còn bao nhiêu...
- Tại tôi... còn thiếu nợ, nên ráng đeo theo! Khi chết, con nó lấy tiền đó trả nợ giùm mình, xuống suối vàng nhắm mắt yên tâm!!!
Tôi bèn ngồi xuống lấy giấy bút ra tính tóan. Nếu đóng tiếp, 15 năm nữa lúc chết, tiền premium hàng năm sẽ từ 1800 $ lên tới gần 7000 $. Cộng lại hết tất cả tiền mỗi năm đóng, từ 1988 tới lúc chết sẽ là gần 70 ngàn, chưa kể trường hợp hãng vì quá ít khách, hay vì trả cho quá nhiều khách chết một lúc, sẽ tăng premium lên tối đa thì sẽ là hơn 80 ngàn... Như vậy con cái lấy được 100 ngàn mà 3 cha con phải lai rai bỏ ra tới 80 thì chỉ còn lời có 20, chia hai mỗi đứa còn có 10 ngàn, chả thấm vào đâu!!! Chưa kể 10 ngàn lúc ấy, tiền tệ lạm phát và vật giá gia tăng, chỉ trị giá bằng 5 ngàn bây giờ. Mà suốt trong thời gian ấy, lúc nào cũng canh cánh bên lòng nghĩ tới cái chết, làm hao tổn tinh thần mình. Hao tiền chính ra không đáng kể bằng sức khỏe bị hao tổn trong lúc gần đất xa trời! Bèn gọi báo cho hai đứa con biết. Nghe nói tiền premium có thể sẽ tăng lên 700 hay 800$ một tháng mấy năm cuối đời, hai đứa đều thất kinh, đồng lọat nói:
- Thôi, ba cancel đi ba! Tụi con không cần tiền đó đâu!!!
Tôi suy nghĩ một đêm, sáng hôm sau gọi headquarter bên Rhodes Island, tuyên bố muốn "Cancel" policy, rút hết tiền cash value ra! Ông Mỹ ngạc nhiên:
- Ồ, anh nghĩ kỹ chưa? Anh mua từ 1988 với giá 83$, đến nay vẫn giá đó, đầu tư vô đó 25 năm nay rồi bây giờ già mà tự nhiên cancel thì uổng lắm! Ngừoi 70 tuổi như anh mà bây giờ mới mua, phải đóng premium tới 300$ đó, anh biết không???
- Bây giờ tôi muốn kéo dài policy 10 mấy năm nữa thì phải đóng 150$ mỗi tháng, sang năm 165$, rồi 180$, chứ đâu có 83$ đâu! Đóng 83$ thì 3 năm sau là policy hết sạch cash value, hết hiệu lực... cũng ngang như "Cancel' bây giờ thôi!!!
- Thì đúng vậy, mỗi năm tiền bảo hiểm tăng 10% năm trước. Hay là anh đổi qua policy 50 ngàn đi, hay 25 ngàn cũng được, tiền premium sẽ rất thấp! Tôi làm lại hồ sơ cho anh!!!
Tôi phì cừời:
- Thôi, con cái tôi đều thành công khá giả cả (My kids are both successful now), chúng không cần tiền này đâu! Tôi mua là mua "sự an-tâm" hồi đó con tôi còn nhỏ, chứ bây giờ đâu có cần nữa!!! Tôi đã bàn luận với chúng rồi. Anh làm ơn gửi cái form CANCEl cho tôi đi, attach theo email cho mau, tôi sẽ in ra, điền vô ký tên gửi trả lại anh. lấy lại hết tiền trong cash value ra...
- OK...
Thế là xong. Cho khỏe đầu, khỏe óc... Quẳng gánh lo đi mà vui sống! Đựợc mấy ngàn họ trả lại từ cash value cũng vui, mua vàng hay bỏ saving cho vui cái đã trong vài tháng tới! Khỏi nghĩ tới cái chết nữa, từ đây cho tới lúc mất trí nhớ, vô nursing home nằm, khỏi băn khoăn lỡ họ không trả con mình tiền tử thì sao? Lỡ họ sập tiệm thì sao? Hay lại bắt con mình đóng thuế 5 bảy ngàn mới đựợc lãnh tiền??? Tôi hiền lành tưởng ai cũng tốt như mình, nhiều lần bị thiên hạ lừa rồi, nên sinh tánh đa nghi, y như thằng con lớn!!!
Một tuần sau, quả y như rằng, tôi được tấm check Met Life trả cho 3,770$, số tiền còn sót trong cash value... Đem deposit trong account ngân hàng, họ "post" ngay trong account, không cần chờ mấy ngày xác minh lại mới "clear" như các checks cá nhân! Tự nhiên, tánh tham vi tế trong người tôi nổi dậy. Biết vậy phải chi mình lo CANCEl từ 8 năm trước, 2005, lúc mới về hưu, có phải là lấy lại đựợc tới 10 ngàn không? Hay CANCEL từ 2003, lúc hai đứa con đã có nghề nghiệp vững vàng, mới lập gia đình, chuẩn bị mua nhà, lấy đựợc tới 12 ngàn, có phải là sướng không???
Mà thôi, đựợc voi đòi tiên... Lúc đó thì mình còn đi làm, lương 70 ngàn một năm mà khỏi nuôi đứa nào, nhiều tiền quá, đâu có nghĩ tới tiền này! Thôi, tri túc tiện túc... Thà có chút chút còn hơn không có gì! Coi như bỏ ra hơn 8000$ lâu nay là để mua lấy sự an tòan (security) cho hai cha con trong những năm tháng hàn vi cơ cực long đong lúc mới qua Mỹ định cư! Tuy chưa bao giờ số tiền tử 100 ngàn đó thực sự bay vào túi tôi, tờ giao kèo đó vẫn là một lời hứa bảo đảm tài chánh chắc chắn, một cái gia tài vô hình để lại cho đứa con nhỏ, nếu tôi chẳng may bạc mệnh chết sớm trong những năm còn đi học, cắt cỏ nghèo khổ đó!!!
Chưa hết ngơ ngẩn chuyện "cancel" đột ngột một cái "đầu-tư" dài 25 năm bỗng chốc hóa ra không, thì vài hôm sau, một cái thiệp mời mua bảo hiểm "final expense" của hãng "Lincohn heritage Funeral Advantage" ở đâu gửi tới chiêu dụ. "Hãy điền tên tuổi quí vị vào, gửi lại cho chúng tôi để xem quí vị có 'qualify' đuợc 25 ngàn dùng để hỏa thiêu hay mai táng không". Tôi mỉm cười, quăng sọt rác. Một tuần sau cũng lại tấm thiệp đó gửi tới nữa. Dai thật. Bèn tò mò điền vô gửi đi, thử coi họ làm trò gì, đâu có "obligation" vướng kẹt gì mà sợ? Ba ngàysau thư trả lời cho biết "một nhân-viên ở địa-phương sẽ tới nhà anh nói chuyện". Quả nhiên 10 ngày sau, có người ôm cặp tới bấm chuông. Anh chàng Mỹ này còn trẻ, vui vẻ rón rén bước vô tươi cười lễ phép. Hỏi ra hãng này chuyên lo hậu sự cho các ông bà già trên tòan nước Mỹ! Dù chết bất cứ tiểu bang nào cũng đựợc chở xác bằng máy bay về ngay chỗ ở họ, chôn, hay hỏa thiêu! Hỏa thiêu có 3 giá: 5 ngàn, 6 ngàn, 7 ngàn tùy quan tài gỗ xấu hay tốt, ít dịch vụ hay nhiều... Sau khi trừ hết chi phí thiêu xác, nhà quàn, khỏang 3 ngàn, tiền còn dư hãng sẽ trả lại cho thân nhân ngừời chết! Ngoài ra, nếu chết vì tai nạn, bị xe tông, đi máy bay rớt, xe lửa bị lật, hãng sẽ còn đền thêm 10 ngàn nữa cho người thừa kế! Tôi hỏi:
- Tôi chọn cái 5 ngàn rẻ nhất, nếu bây giờ mua, đóng premium thì bao nhiêu?
- Anh có bệnh gì nguy hiểm như đái đường, viêm gan, ung thư, suy thận... không?
- Không, tôi rất khỏe mạnh!
- 40$ mỗi tháng. Mà phải đóng liên tục tới khi chết, chứ không cho gián đọan như life insurance!
- Nếu 75 tuổi mới mua thì bao nhiêu?
- 60 $.
- Nếu 80 tuổi mới mua ?
- 90$.
- Ủa, cũng cách có 5 năm mà sao tăng trội lên?
- Vì càng già càng dễ chết hơn! (cười).
- Có phải khám sức khỏe, thử máu gì không, trước khi bán policy cho khách?
- Khỏi khám, nhưng nếu mới mua một hai năm đã chết, giấy bác sĩ khám nghiệm xác nhận chết vì bệnh ung thư, đái đường, gan, thận... thì hãng sẽ không cover, hoặc sẽ thương lượng tùy trường hợp!
- Nếu như tôi sống rất lâu, ví dụ đóng cho hãng tới 8 ngàn mới chết, mà hãng chỉ tốn có 3000$ thiêu xác và nhà quàn, hãng có cho lại con tôi tiền dư 5 ngàn kia không?
- Không. Mua loại 5 ngàn thì chỉ hưởng trong vòng 5 ngàn đó thôi, cho dù có đóng nhiều hơn!
Tôi thừ ngừời ra, tính nhẩm trong đầu rất nhanh. Đóng 40$ một tháng thì một năm là 500$, 10 năm là 5 ngàn, 15 năm mới chết là 7,500$, mà họ chỉ cover có 5 ngàn, như vậy lỗ! Chàng Mỹ chìa cái đơn ra cho tôi điền, ký tên. Tôi hoảng sợ, tìm kế hoãn binh! Bèn nói:
- Để từ từ... tôi nghĩ lại, sẽ gọi cho anh hay!
- Bao lâu?
- Chắc vài tuần... Tôi cần bàn lại với con cái!
Anh chàng đứng dậy, tôi cảm ơn bắt tay thật chặt, nói nhỏ:
- Cho tôi hỏi thật anh cái này nhé! Nếu anh bán đuợc cho một khách hàng, có đựợc huê hồng không?
- Không! (cừời)
- Thật chứ?
- Thật... Tôi chỉ ăn lương cố định... Nghề này khác với bảo hiểm nhân thọ! Có mấy ngàn bạc một policy, đáng gì mà hãng cho huê hồng!!!
Khi chàng Mỹ ra về tay không, tôi gọi hai con thì đứa nào cũng nói:
- Ba đừng có mua! Bộ ba chết tụi con lo hậu sự cho ba không nổi sao, mà phải lo mua cái đó trước làm chi?
Tôi thoáng cảm động! Mà tôi cũng sợ lắm, cứ tháng nào cũng đóng tiền như một cái nợ triền miên, cũng nghĩ tới cái chết đang rình chờ một bên, thì mất vui!
Ở Mỹ, ngòai nhiều thứ bills mình phải trả hàng tháng, nhiều doanh-nghiệp ở đâu cứ liên-tục gửi mail, địện-thoại tới nhà dụ mình mua sattelite Charter, Direct Tivi coi phim, gắn máy đầu giường cho mình đêm khuya bấm nút gọi xe cứu-cấp, nhận xe lăn khỏi trả tiền! Dù mình đang đi đứng khỏe-mạnh để gạt lấy tiền chính-phủ trả... Dụ mua bảo-hiểm này nọ. Mua bảo-hiểm thực ra cũng tốt, nếu dư tiền, nhất là bảo-hiểm sức-khỏe và xe cộ 2 chiều, rất cần-thiết, còn bảo-hiểm cháy nhà, nhân-thọ, hậu-sự chôn cất, hầu như chỉ có lợi cho hãng, chứ người mua nếu không khéo tính, sẽ chỉ hoang-phí uổng tiền! Thà cho ngừời nghèo homeless còn hơn!!!
Phạm-Hoàng-Chương (bài do bạn BáTrần giới thiệu)
-