Trời vừa tờ mờ sáng bà Chín thức dậy dọn dẹp lại nhà cửa, kêu thằng Sang dậy chuẩn bị ăn sáng để đi làm. Từ ngày ông Chín mất, một mình bà phải nuôi con khôn lớn rồi lấy vợ cho con. Nay bà già rồi ở nhà chăm sóc con cháu cho hai vợ chồng đi làm.
Tuổi già xồng xộc đến như bóng câu trôi nhanh qua khung cửa. Rồi bỗng một ngày bà cảm thấy dường như đôi lúc khi quên khi nhớ mà người ta gọi là bị lẫn. Hai vợ chồng nó có đứa con trai mới lên ba giao cho bà trông coi. Mọi khi bà cho nó ăn xong rồi dẫn ra công viên gần nhà ngồi hóng gió mát.
Chiều nay cũng vậy bà dẫn cháu đi dạo rồi ra công viên cho cháu ngồi chơi. Bà loay hoay một lúc rồi lững thững đi về. Thằng Sang con trai bà hỏi đứa cháu nội đâu, bà ấp úng không nhớ là dẫn nó đi đâu. Bây giờ bà không nhớ nữa rồi, cả nhà tá hỏa vội chạy đi tìm kiếm thằng bé khắp nơi nhưng không thấy, ai cũng mệt mỏi trong vô vọng. Nếu không tìm được thì phải báo cho nhà chức trách.
Thời may có người hàng xóm vô tình nhìn thấy cháu bé ngồi chơi trong công viên. Có lẽ cháu ngồi khuất sau lùm cây nên không ai thấy. Đưa cháu về ai cũng vui mừng, cả nhà cảm ơn người hàng xóm rối rít.
Tối hôm đó cả hai vợ chồng không ngủ được. Má đã mắc chứng bệnh bị lẫn rồi phải đưa má đi Bệnh viện khám chữa trị. Đây là chứng bệnh của tuổi già mà ai cũng mắc phải, thôi thì vui với má ngày nào được hay ngày ấy. Chỉ lo là cả hai vợ chồng đi làm để đứa con trai cho bà Nội giữ dùm rồi bà quên để đi lạc như hôm trước thì cảm giác không yên tâm.
Tính tới tính lui chắc là phải gởi má vô Viện dưỡng lão. Ở trong đó người ta có đủ điều kiện thuốc men để chữa bệnh cho má. Biết đâu má gặp được những người cùng trang lứa rồi kết bạn để má sẽ vui sống trong những ngày còn lại. Hai vợ chồng bàn bạc rồi cuối cùng quyết định sẽ gởi má .
Sáng hôm sau anh con trai chở mẹ tới Viện dưỡng lão để làm thủ tục nhập viện. Cô y tá dẫn mẹ con anh đi tham quan cơ sở vật chất. Từ phòng ăn, phòng ngủ, nhà bếp và có cả công viên thoáng mát. Anh con trai rất hài lòng bước vô văn phòng để ký giấy tờ để hoàn tất thủ tục. Nhưng đúng lúc này má anh bỗng tỉnh táo hẳn, má đã từ từ hiểu được tại sao con mình dẫn vô đây.
Bà ngước nhìn anh với ánh mắt van lơn, năn nỉ cho mình được trở về nhà bởi vì bà nhớ thằng cu Bin lắm, bà không thể sống mà thiếu nó được. Bà nói với anh con trai :
- Ôi con ơi, đừng bỏ má ở lại đây. Má hứa má sẽ tỉnh táo để giữ thằng cu Bin cho vợ chồng con đi làm.
- Không được đâu má ơi. Con thương má lắm nhưng má bị lẫn rồi làm sao giữ cháu được. Nếu má ở một mình trong nhà sẽ nguy hiểm lắm. Con mong má hiểu cho con ...
- Ôi con ơi, đừng bỏ má lại đây một mình má sợ lắm. Má hứa mà, con cho má về đi con ...
Anh con trai bước vội nhanh ra cửa mà nước mắt lưng tròng. Bà chạy với theo nắm vạt áo anh ghì lại. Anh gỡ tay bà ra rồi chạy như bay ra ngoài cổng. Anh cố dằn lòng lại nhưng nước mắt cứ rơi ra làm ướt cả vạt áo. Ra ngoài tới cổng anh cố ngoái đầu nhìn lại mà bật khóc rấm rứt khi nhìn thấy má quỳ xuống lạy cô y tá cho mình về nhà .
Anh dằn xé tâm can, nửa muốn quay trở lại nửa muốn chạy đi. Đôi chân luống cuống không bước đi nhanh được. Nhưng anh nghĩ má ở đây rồi từ từ sẽ quen và sẽ tốt hơn là ở nhà. Cuối cùng thì anh quyết định dứt khoát phải ra đi. Anh đón xe taxi quay trở về.Vợ anh đứng đón ngoài cổng hỏi thăm má ổn không anh. Anh gật đầu ậm ừ cho qua chuyện.
Đêm xuống anh không tài nào ngủ được. Hình ảnh má quỳ xuống lạy cô y tá khiến trong lòng anh day dứt. Anh lăn qua lăn lại, thằng cu Bin cũng không ngủ được vì nhớ bà Nội. Anh cố chợp mắt, trong giấc mơ anh thấy má bị nhốt trong căn phòng tối om thiếu ánh sáng. Người ta nói do má anh hồi chiều này quậy phá la lối đòi về nhà nên họ phải trói tay má anh lại. Anh cảm thấy xót xa ân hận, chắc là má nhớ thằng cu Bin lắm nên mới đòi về.
Tuổi già vui sướng nhất là được ở với con cháu, đừng bao giờ tách rời họ ra. Anh đã hiểu dù hoàn cảnh khó khăn thế nào anh sẽ tìm cách đưa má trở về với cháu con. Anh mong sao trời sẽ mau sáng.
Dinh van Son/nguoiphuongnam