Đó là một đêm mùa đông lạnh giá, lúc gần 9 giờ, bác sĩ Van Eske nhận được một cuộc điện thoại từ ngoài thị trấn, đầu dây bên kia nói.
“Tôi là bác sĩ Haydon. Tại một bệnh viện ở Grundfoll có một bệnh nhân đang rất nguy kịch. Là một đứa trẻ, trong đầu của nó có một viên đạn, vừa mới được đưa vào bệnh viện, tình trạng rất nguy kịch, rất có thể không thể cứu được, chúng ta phải lập tức phẫu thuật cho nó, nhưng ông biết đấy, tôi không phải là bác sĩ phẫu thuật”.
“Tôi ở cách Grundfoll những sáu mươi dặm”, Van Eske nói ngay: “Anh đã hỏi bác sĩ Manshal, sống ở Grundfoll chưa?”.
“Đứa trẻ này đến từ thành phố của ông. Nó đến đây chơi và vô tình tự bắn mình khi nghịch súng”.
“Anh vừa nói đứa trẻ này đến từ Albanett. Tên nó là gì?”.
“Arthur Kuniheim”.
“Tôi dường như không biết đến cái tên ấy, nhưng tôi sẽ đến ngay, ở đây tuyết đang rơi, nhưng tôi nghĩ tôi sẽ đến chỗ anh trước 12 giờ”.
“Tôi muốn nói với ông rằng gia đình cậu bé này rất nghèo, và tôi không nghĩ rằng họ có thể trả các khoản chi phí cho ông”.
“Không thành vấn đề, vậy nhé!”, nói xong, bác sĩ Van Eske lên đường ngay.
Vài phút sau, khi xe của bác sĩ phẫu thuật phải dừng lại trước một cụm đèn đỏ bên đường của thị trấn, đột nhiên một người đàn ông mặc chiếc áo khoác đen cũ kỹ mở cửa xông vào xe, lạnh lùng nói: “Im miệng! Tôi có một khẩu súng trong tay”.
“Tôi là bác sĩ”, Van Eske giải thích, “và tôi đang trên đường đến bệnh viện để phẫu thuật cho một bệnh nhân nguy kịch.
“Im đi!”. Người đàn ông mặc đồ đen gằn giọng và chiếc xe tiếp tục lao về phía trước.
Khi chiếc xe chạy ra khỏi thị trấn được một dặm, người đàn ông mặc đồ đen yêu cầu bác sĩ xuống rồi một mình lái xe trên đường, bác sĩ Van Eske đứng trong bão tuyết nhìn chiếc xe lao đi một cách phẫn uất và bất lực.
Một tiếng rưỡi sau, Tiến sĩ Van Eske tìm được một chiếc điện thoại, gọi xe taxi và vội vã đến ga xe lửa, nhưng khi ông hỏi, chuyến tàu tiếp theo đi Grundfoul phải đến 12 giờ. Eske đã phải tiếp tục chờ đợi.
Lúc đó là 2 giờ sáng, bác sĩ phẫu thuật đến bệnh viện Grundfoul, bác sĩ Haydon đang lo lắng chờ đợi Van Eske.
Tiến sĩ Van Eske nói: “Tôi đã cố gắng hết sức vì tôi bị cướp trên đường đi, tôi bị cướp xe ô tô và phải đợi tàu để tiếp tục hành trình.
Haydon nói: “Thằng bé chết một giờ trước”.
Khi hai bác sĩ nói chuyện, họ bước đến cửa phòng phẫu thuật của bệnh viện, nơi một người đàn ông mặc chiếc áo khoác đen cũ kỹ đang ngồi, người đã nghe toàn bộ cuộc trò chuyện của họ, cái đầu bù xù của ông ta vùi sâu trong hai cánh tay, vùi cả những hiểu biết về cuộc sống. Bác sĩ Haydon nói với người đàn ông mặc đồ đen: “Ông Kuniheim, đây là bác sĩ Van Eske. Ông ấy là một chuyên gia về phẫu thuật từ Albanett đến đây để cố gắng hồi sinh con trai ông, nhưng…”.
Người áo đen không cách nào ngẩng đầu lên, toàn thân khẽ run từng đợt, từng đợt và cố nén tiếng nức nở, hắn có hiểu hay không một câu thành ngữ quen thuộc mà người đời thường nói “Ác giả, ác báo”.
Truyện vui của Petit Z. (Hà Lan)-Trần Dân Phong (dịch) / anle20