Ở một khu chợ Việt Nam, vào một sáng thứ bảy, trong dòng người
tấp nập ngược xuôi kẻ qua người lại, một anh chồng trẻ bấm số gọi vợ, nói oang
oang.
- Alô em, anh đi bác sĩ xong rồi. Bây giờ em có muốn anh đi chợ luôn cho em không để một hồi em khỏi mắc công ra kiếm chỗ đậu.
Bên kia đầu dây, có lẽ cô vợ hỏi muốn ăn cái gì nên anh chồng háo hức nói:
- Sao tự nhiên thèm bún măng vịt quá em à. Anh mua vịt với măng về cho em nấu nha. Luộc vịt rồi làm gỏi chấm nước mắm gừng ăn thêm cho đã. Chà, mới nói mà muốn chảy nước miếng rồi nè. Hổng ấy rủ hai vợ chồng thằng Phú qua ăn luôn, làm vài chai bia cho vui. Sau đó mình hát Karaoke mấy bài em thích đó. Vậy cần mua cái gì thì em nói đi, sẵn đang ở chợ, anh mua luôn cho.
Không biết cô vợ kê khai dông dài gì đó mà anh chồng nói:
- Nhiều thứ vậy hả, thôi hay là em gởi tin nhắn đi, hông thôi mua thiếu về phải trở ra nữa.
Hạnh phúc là vậy đó, thật giản dị, thật tầm thường. Là một người chồng biết nghĩ đến chuyện đi chợ giúp vợ, là một người vợ biết chăm chút bếp núc gia đình, nấu nướng cho chồng con, là được ăn một món mình thèm, một tô bún măng, một dĩa vịt luộc nước mắm gừng, vài lon bia, và nhứt là có bạn hiền cùng nhau thù tạc hát xướng chung vui. Thế thôi!
Cần chi phải tìm đông tây nam bắc, ảo tưởng xa vời, tranh chấp hơn thua!
Tiếc thay đời không có bao nhiêu người nhận thức được vậy. Hạnh phúc trước mắt mà không thấy, suốt đời cứ thả mồi bắt bóng đi tìm hoài hạnh phúc ngoài tầm tay cho đến cuối đời nhìn lại mới hối tiếc ngẩn ngơ thì đã muộn màng.
Người Phương Nam