Tiểu Vương đến một công ty để phỏng vấn xin việc. Đến nơi, Tiểu Vương mới biết công ty này có chế độ đãi ngộ phúc lợi tốt và cách quản lý rất nhân văn nên anh ta nghĩ, đây là một cơ hội tốt, nhất định cần phải nắm bắt lấy. Trong cuộc phỏng vấn, bất kể là câu hỏi gì, Tiểu Vương đều đối đáp trôi chảy.Người phỏng vấn rất hài lòng và yêu cầu anh ta quay về đợi thông báo.
Tiểu Vương cả mừng, đang định rời đi thì đột nhiên nhìn thấy một ông lão đang tập tễnh, cà nhắc lê hai chân đi qua văn phòng, thoạt nhìn không giống như người tới đây xin việc. Người phỏng vấn nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của Tiểu Vương liền giải thích: “Đó là chủ tịch Phùng của công ty chúng tôi, hôm nay đến đây để kiểm tra”. Tiểu Vương đột nhiên nhận ra ông già trông quen quen, và cẩn thận nghĩ, đây chẳng phải là lão Phùng, người cùng làng sao? Ông ta rời làng hơn mười năm trước, nhưng không bao giờ nghĩ rằng làng mình sẽ thịnh vượng như bây giờ.
Tiểu Vương vui mừng khôn xiết, vội vàng tiến đến để kết giao vì anh ta đã từng nghe cha mình nói rằng lão Phùng trước đây đã vay tiền của cha anh ta. Tiểu Vương đứng trước mặt lão Phùng và tự giới thiệu họ tên và gia đình của mình. Thấy nét mặt lão Phùng lộ ra vẻ nghi hoặc, Tiểu Vương nhắc nhở: “Tôi là con trai của lão Vương trong thôn, cha tôi nói là người trước đây đã cho ông mượn tiền!”. “Ồ, thì ra ngươi là Tiểu Vương!”. Lão Phùng nhớ ra, cười nói rất vui vẻ, sau đó quay ra hỏi người phỏng vấn: “Chàng trai trẻ này đã đậu chưa?”. Người phỏng vấn trả lời: “Chưa, nhưng anh ấy rất giỏi, và tôi đang cân nhắc tuyển dụng anh ấy”. Lão Phùng dậm chân và nói: “Còn gì mà anh còn phải cân nhắc nữa…?”. Tiểu Vương nghe vậy thì không tin vào tai mình nữa, vui mừng khôn tả, xem ra chuyện này rất là thú vị đây! Không ngờ, lão Phùng ngay lập tức xị mặt xuống, thái độ quay ngoắt 180 độ, “Bảo cậu ta cút ngay ra ngoài, đừng bao giờ vác mặt tới đây nữa!”.
Tiểu Vương hậm hực đi ra khỏi công ty, gọi điện thoại cho cha mình là lão Vương: “Bố, con vừa trải qua một cuộc phỏng vấn xin việc. Nó đã kết thúc, nhưng không thành công”. Lão Vương hỏi lý do vì sao, Tiểu Vương đáp: “Có phải lão Phùng, Chủ tịch công ty ấy là người cùng thôn ta phải không? Thế là lão ta cố ý đá con rồi! Trước đây, bố đã nói rằng lão ta vay tiền của bố, có thật như thế không?”.
Lão Vương không suy nghĩ gì thêm, khẳng định đó là sự thật. Tiểu Vương tức giận định mắng lão Phùng là kẻ vong ân bội nghĩa, nhưng lão Vương đã ấp úng nói chen vào: “Chân cẳng như thế mà lão ta vẫn còn đá con được sao? Sau đó không lâu, vì bố đòi mãi mà lão Phùng cứ dây dưa không chịu trả tiền cho bố nên trong cơn nóng giận bố đã đánh gãy chân lão…”.
Truyện ngắn của Vương Uy Mục (Trung Quốc)-Bảo Châu (dịch)/anle20