Vào niên đại 60, tại Bình Nguyên, Hoài Bắc đã xuất sinh được một thần y
họ Cổ. Ông có y đức cao thượng, y thuật tinh xảo, khi chữa bệnh thường
dùng “nhân quả” để giáo hóa người bệnh. Khiến cho thể xác và tinh thần
của bênh nhân đều khỏe mạnh. Vì vậy, người dân trong vùng gọi ông là “Cổ
thiện nhân” (ý chỉ ông là người tốt). Mỗi khi gặp bệnh nhân nghèo, ông
chẳng những chữa bệnh không lấy đồng nào mà còn giúp đỡ họ bằng cách cho
tiền…
Có một lần, trong thôn có một bà lão đã ngoài 80 tuổi vì tuổi
già, cơ thể suy yếu nên bị bệnh nặng. Thần y họ Cổ thấy hoàn cảnh gia
đình bà quá nghèo, nên ông không chỉ không thu tiền chữa trị mà còn lấy
60 đồng trong túi áo của mình lặng lẽ đặt vào trong chiếc giày của bà
lão. Sau khi vị Thần y rời đi, người con trai của bà lão phát hiện ra số
tiền 20 đồng mà chị anh ta để ở dưới gối đã “không cánh mà bay”. Người
con trai này của bà lão cho rằng thần y là người đã lấy trộm chúng, thế
là anh ta chạy theo tới nhà Thần y để hỏi xem có đúng là ông đã lấy trộm
không.
Vị Thần y nghe xong, liền thừa nhận là mình đã lấy 20 đồng,
ông còn lấy trong tủ ra 20 đồng và đưa cho người con trai của bà lão.
Anh ta nhận tiền xong còn chửi mắng Thần y, đồng thời đá ông 3 cái vào
người. Sau khi trở về nhà, anh ta mới biết rằng số tiền 20 đồng kia là
do chị gái mình đã lấy cất đi.
Con trai bà lão vừa nghe xong đã vội
vàng trở lại nhà Thần y, quỳ xuống xin lỗi và hỏi ông một cách khó hiểu:
“Thưa tiên sinh, ông không lấy trộm tiền của nhà tôi, tại sao ông lại
nhận?”
Vị Thần y nghe xong liền trả lời: “Mẹ của cậu bị bệnh nặng
không thể tức giận, nếu như không tìm được tiền, bà ấy sẽ sốt ruột lo
lắng mà nguy hiểm đến tính mạng. Chỉ cần bà ấy khỏe mạnh, ta thừa nhận
mình lấy chút tiền ấy cũng được. Ta tin rằng chân tướng của chuyện này
sớm muộn gì mọi người cũng sẽ biết rõ. Nếu như ta có thể chịu nhục một
chút, đổi lại mẹ của cậu được khỏe mạnh thì cũng là xứng đáng thôi.” Sau
khi nghe xong những lời này, anh ta cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Một
hôm khác, có một cô gái ở thôn bên kia sông đến cầu xin Thần y tới chữa
bệnh cho mẹ. Khi Thần y cùng cô gái này đi tới bờ sông để lên thuyền qua
sông thì thuyền đã đông người. Vị Thần y vừa bước chân lên thuyền thì
người chèo thuyền lại bảo ông xuống. Những người trên thuyền thấy vậy
đều nhao nhao yêu cầu người chèo thuyền cho Thần y được qua sông nhưng
người chèo thuyền vẫn không đồng ý. Cô gái thấy vậy liền quỳ xuống trước
mặt người chèo thuyền vừa khóc vừa cầu xin để Thần y được qua sông chữa
bệnh cho mẹ mình.
Người chèo thuyền vẫn không đồng ý, Thần y liền
nói: “Được rồi! Mọi người cứ qua sông trước, ta sẽ đợi chuyến sau!”
Người chèo thuyền nói: “Ông có chờ đến đêm tôi cũng không chở ông qua
sông.” Mọi người thấy quá lạ bèn hỏi người chèo thuyền: “Rốt cuộc là vì
sao mà ông lại không chở Thần y qua sông?” Người chèo thuyền im lặng
không nói lời nào.
Vị Thần y và cô gái đành phải đứng trên bờ nhìn
đoàn người qua sông mà than thở. Không ngờ, ngay khi đoàn thuyền vừa đến
giữa dòng sông thì bị một cơn lốc xoáy lớn làm chiếc thuyền chao đảo,
rồi lật khiến mọi người đều rơi xuống sông sâu mà tử vong.
Người
chèo thuyền bơi được lên bờ mới nói cho vị Thần y và cô gái nghe: “Đêm
hôm qua tôi đã gặp ba giấc mộng. Khi tôi vừa nằm xuống thì thổ địa nói
với tôi: “Ngày mai, nếu Thần y Cổ qua sông thì đừng chở ông ấy!” Đến nửa
đêm, Hà Bá lại nói với tôi rằng: “Ngày mai, nếu Thần y Cổ qua sông thì
đừng chở ông ấy!” Đến khi trời tờ mờ sáng thì Quan Thế Âm Bồ Tát lại nói
với tôi câu y như vậy. Cho nên, tôi đã không dám chở ông qua sông nhưng
cũng không thể nói rõ nguyên do cho mọi người. Đến bây giờ thì tôi mới
hiểu, tất cả đều là “Thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo”.
Sưu tầm