Phú
quý vinh hoa ai cũng muốn, nhưng không phải ai cũng đạt được. Danh lợi
tiền tài ai cũng thích, nhưng không phải ai cũng đắc được. Cuộc sống
này, phải chăng đã có an bài?
Khi
thời điểm đến, có những điều cố gắng bao nhiêu cũng không thay đổi
được. Ngẩng mặt hỏi trời xanh, trời không nói, cúi đầu xuống hỏi đất,
đất lặng thinh, khiến lòng này càng thêm trăm mối muộn phiền.
Từ
xưa tới nay, sinh mệnh chỉ tựa như hạt bụi, đến rồi đi như gió thoảng
mây trôi. Trong lịch sử từng xảy ra nhiều sự việc không ai có thể giải
thích được, ngày nay hậu thế mới có thể lý giải được phần nào. Người ta
vẫn nói: Phú quý vinh hoa ai cũng muốn, nhưng không phải ai cũng đạt
được. Danh lợi tiền tài ai cũng thích, nhưng không phải ai cũng đắc
được. Cuộc sống này, phải chăng đã có an bài?
Sau đây là hai câu chuyện được trích từ Thái Bình Quảng Ký, cho chúng ta thấy nhân quả là Thiên lý, được mất đều có nguyên do.
Hoàng tử không thoát được luật nhân quả
Một
quan viên thời nhà Đường là Vương Phiếu từng nói: “Hết thảy mọi thứ xảy
ra trong cuộc đời đều đã được định trước bởi số mệnh và nhân duyên
nghiệp báo. Phúc họa khi nào đến sẽ đến, vậy nên không cần phải sợ hãi”.
Sau đó, ông đã kể câu chuyện về một vị hoàng tử dưới thời Võ Tắc
Thiên.
Trong
những năm tại vị, Võ Tắc Thiên từng có ý định kết liễu hoàng tử, lệnh
xử tử được thi hành ở chùa Đại Lý. Hoàng tử nhận thấy trước kết cục của
mình, trong lòng thầm nghĩ: “Ta đằng nào cũng không thể thoát khỏi cái
chết, vậy sao cần phải làm vấy bẩn gươm đao?”, và trong đêm đó ngài đã
treo cổ tự vẫn bằng khăn áo của mình. Nhưng bất ngờ là hoàng tử không
chết, ngài đã sống lại, không những vậy còn tỏ ra vui vẻ và bình thản
chờ án tử đang tới gần.
Sau
đó hoàng tử kể rằng: “Khi chết ta đã xuống âm phủ gặp Diêm Vương, ngài
nổi giận nói: “Ngươi đáng ra phải bị giết chết, tại sao lại tự sát mà
xuống đây? Mau mau quay lên mà chịu hình phạt của mình đi!”. Thấy ta ngơ
ngác không hiểu gì, Diêm Vương liền mở sổ Nam Tào, trong sổ có ghi rằng
ta kiếp trước từng sát nhân hại mệnh, nên theo luật nhân quả thì kiếp
này sẽ bị người khác giết. Ta kinh hãi nhận ra sự thật, vì thế sau khi
sống lại mới có thể bình tĩnh chờ ngày tận số đến như vậy”.
Trời định chức quan, người không thể đổi
Vào
một năm Trinh Quán dưới triều vua Đường Thái Tông, Trương Bảo Tàng trên
đường trở về quê thì gặp một người thợ săn đang vui vẻ ăn thịt, uống
rượu. Ngẫm lại hoàn cảnh của mình, Trương Bảo Tàng buồn bã ngồi tựa vào
gốc cây mà than rằng: “Ta sống đến tuổi này rồi mà chưa từng được ăn thứ
gì thơm ngon như vậy, thật đáng thương làm sao!”.
Bỗng
nhiên, từ đâu một nhà sư đi đến và nói: “Ông đừng lo lắng nữa, trong
vòng 60 ngày tới ông sẽ làm đến chức quan tam phẩm, vậy có gì phải than
thở đây?”. Vị tăng nhân dứt lời liền đi mất, không còn thấy bóng dáng
đâu nữa. Trương Bảo Tàng nghe vậy lấy làm lạ, liền lập tức quay lại kinh
thành. Đúng lúc ấy Hoàng đế Đường Thái Tông mắc trọng bệnh, đã ra chiếu
lệnh mời những vị lương y tài giỏi trong dân gian vào cung, bất cứ ai
chữa khỏi cho nhà vua sẽ được trọng thưởng.
Bảo
Tàng trước kia từng mắc một căn bệnh tương tự, nên đã đem bài thuốc của
mình dâng lên hoàng thượng. Quả nhiên, bệnh tình của Thái Tông dần dần
thuyên giảm, còn Bảo Tàng thì được thăng chức quan tam phẩm.
Lúc
ấy, tể tướng Ngụy Trưng vì trong lòng có chút hoài nghi nên vẫn chưa
vội thăng chức cho Bảo Tàng, nhưng sau đó thấy bệnh của Thái Tông lại
tái phát, phải uống bài thuốc đó thì mới có tác dụng. Thái Tông hỏi: “Ta
từng ban lệnh thăng chức cho người chữa bệnh lên tam phẩm, sao khanh
còn chần chừ chưa ban bố?”. Ngụy Trưng vội trả lời: “Khi hoàng thượng
ban lệnh, thần không rõ là quan văn tam phẩm hay quan võ tam phẩm?”.
Thái Tông phẫn nộ quát lớn: “Chữa được bệnh cho ngươi sẽ thăng chức tam
phẩm, nhưng chữa được bệnh cho thiên tử không lẽ lại không được hay
sao?”.
Sau
đó, hoàng đế lập tức ban chiếu chỉ thưởng cho Bảo Tàng quan hiệu Hồng
Lư Khanh. Và ngày hôm đó cũng chính là ngày thứ 60 mà vị tăng sư kia
từng nói.
Theo Hiểu Tịnh, Secretchina
Quỳnh Chi biên dịch
Quỳnh Chi biên dịch