Thứ Hai, 26 tháng 6, 2017

Thơ: TUỔI GIÀ...AI CŨNG THẾ THÔI

 

 Tuổi già khổ lắm, phải không?
Chưa đi , chân mỏi ! Chưa trông , mắt mờ !
Ðêm nằm chưa ngủ đã mơ
Cơm chưa " đụng đũa " đã no ngang rồi !

Áo quần xốc xếch lôi thôi
Nhớ quên , quên nhớ... chuyện đời nhi nhăng
Nói to cứ ngỡ nói thầm
Tay run muốn bước phải cầm... ba toong .
Tính ra ba bốn đứa con
Chín mười đứa cháu , cũng không dễ gần
Bởi vì già trẻ cách phân
Chúng thăm , chúng muốn hiểu rằng chúng.... thương . !
Cho nên , ngày tháng cô đơn
Tuổi già khổ lắm , phải không.... hỡi người ?
Thật tình , sướng quá đi rồi
Sao không " nhìn xuống " cho đời... đẹp hơn ?
Hãy thăm vài nursing home
Thăm vài khu bệnh... nhà thương , biết liền .
Ðời người nhiều nỗi truân chuyên
Cứ gì già yếu , mà phiền , mà than !
Trời cho sống ở trần gian
Là vui , là hưởng bình an trong lòng
Ban ngày , nhìn áng mây hồng
Nhìn con chim hót , nhìn bông hoa cười ...
Ban đêm , nhin ánh sao trời
Nhìn trăng tình tứ , nhìn đời.... mê ly !
Vậy thì... quẳng gánh lo đi
Sống già , sống kỹ, tội chi.... sống buồn

Tuổi già ai cũng thế thôi.
Mình nay bảy bó còn ngồi bình thơ
Cứ vui với chuyện bây giờ
An nhiên, tự tại ....chẳng chờ, chẳng trông
Chuyện mai sau, chớ bận lòng
Cuộc đời sắc sắc... không không 


( bài do các bạn MậuTrần&BáTrần giới thiệu)