Thứ Hai, 9 tháng 6, 2025

Nói về tuổi già

 

Không phải là tôi hay quên...

Mà là đầu óc tôi bây giờ giống như bà chủ tiệm tạp hóa:

Chỉ giữ lại thứ gì thật sự cần.

Nó biết chọn lọc, biết loại bớt, biết ưu tiên.

— “Chìa khoá đâu rồi nhỉ?”

— “Ủa, mình vào bếp làm gì ta?”

— “Nãy mình đang nói tới đâu rồi hả con?”

Tôi không nhớ.

Nhưng tôi lại nhớ y như in cách làm mứt gừng mà má tôi chỉ cho tôi năm một ngàn chín trăm hồi đó.

Cái đó thì chẳng bao giờ quên.

Giờ tôi có mấy cái tật…

Ừ, cái “tật” người ta hay bảo là "già rồi sinh nết",

nhưng tôi gọi đó là đặc quyền của tuổi tác —

cái tuổi không còn cần phải vừa lòng ai nữa.

Tôi giữ từng hũ thủy tinh như thể sắp mở tiệm bán thuốc Bắc.

Một hũ để mấy cái cúc áo rơi ra từ hồi nào,

một hũ để bánh quy (mà thường thì trống không),

một hũ đựng chỉ màu đã sờn…

Vì biết đâu, lỡ có ngày phải khâu lại… một tâm hồn ai đó.

Tôi quay lại kiểm tra bếp gas ba lần.

— “Tắt gas chưa ta?”

— “Có rồi bà ơi, mới coi xong mà.”

— “Ừ thì biết vậy… mà không nhớ cái cảm giác đã tắt.”

Vì thấy chưa chắc bằng cảm.

Nên tôi quay lại, sờ tay lên bếp, khẽ thì thầm:

“Đừng giở chứng nha cưng…”

Tôi đi tìm kính lão trong khi nó nằm… trên sống mũi.

Tôi lầm bầm một mình như bà đại đội trưởng,

 tự nói, tự la, rồi tự cười… tự ừ luôn cho chắc.

Mỗi khi mệt, tôi pha một ly cà phê…

rồi đứng ngẩn ra không nhớ mình pha làm gì.

Có một “thú vui tao nhã” nữa:

Tôi không bắt máy nếu không thích.

Mà lỡ ai hỏi “A lô, ai đầu dây vậy?”,

Tôi nhỏ nhẹ đáp:

— “Ủa, sao anh không đoán được?”

Rồi… tôi cúp máy.

Vì tôi không còn thời gian cho những cuộc gọi khảo sát hay mời chào.

Còn mấy hộp nhựa?

Trời ơi… một bi hài kịch mỗi ngày.

Cái nắp nào cũng đi lạc,

tôi tin là trong nhà tôi có một cái “hố đen” chuyên nuốt nắp hộp, vớ lẻ… và luôn cả sự kiên nhẫn.

Nhưng tôi không bực bội.

Ngược lại, tôi yêu cái cảnh ấy.

Đó là những thói quen nhỏ

của một người đàn bà không còn vội vã.

Người khuấy nồi canh mà để cho ký ức nổi lên theo từng làn khói.

Người quên tên người quen, nhưng chẳng bao giờ quên cảm xúc.

Người có thể làm rơi đôi dép tổ ong, nhưng không đánh mất phong thái.

Nếu đó là già,

Thì cho tôi già thêm chút nữa cũng được.

Già với cuốn sổ tay chằng chịt chữ,

những hũ lọ đầy màu sắc,

những trận cười rúc rích giữa chợ,

và cái tự do ngọt ngào của người không còn muốn chiều lòng thiên hạ.

Không phải tôi lú.

Chỉ là đầu óc tôi giờ chỉ giữ lại điều đáng giữ:

mấy bản vọng cổ tôi mê,

mấy gương mặt tôi thương,

mùi khói bếp của má tôi năm xưa.

Phần còn lại?

Nó bay đi… giữa những ly cà phê nguội,

mấy hũ mứt tắc,

và những lần quên… thiệt dễ thương.

 Nếu đó là già —

thì đúng là một kiểu già rất đỗi tuyệt vời.

Vì có gì thú vị hơn

những thói quen đượm tình,

và những lần quên mà vẫn… có duyên như thường.

 

VietBF@sưu tập/quinhon11