Tớ từng nghĩ… người ta chỉ cô đơn khi không có ai bên cạnh.
Nhưng càng lớn, tớ lại nhận ra: có những nỗi cô đơn còn sâu hơn cả sự vắng mặt – đó là khi ta bị lãng quên.
Tớ hay đi ngang một công viên nhỏ trên đường tan làm. Chiều nào cũng có vài bác lớn tuổi ngồi đó. Có bác đọc báo. Có bác ngồi im lặng, chỉ nhìn mây trôi. Có bác mang theo một con chó nhỏ, vuốt ve nó như thể đang ôm lấy một phần ký ức.
Có lần tớ dừng lại hỏi chuyện một bác. Bác cười hiền, bảo:
“Ở nhà buồn quá. Bà mất lâu rồi. Mấy đứa con thì bận lắm, mình cũng không muốn phiền…”
Tớ nghe mà nghẹn. Không phải vì câu chuyện quá đặc biệt. Mà vì nó… quen thuộc đến đau lòng.
Người già cô đơn không phải vì họ không biết yêu thương. Mà là vì tình yêu họ dành ra… đôi khi không có ai nhận lại.
Họ đã từng là chỗ dựa, là điểm tựa, là người giữ lửa cho cả một mái nhà. Nhưng đến một ngày, khi tóc bạc đi, mắt mờ đi, giọng nói chậm lại… họ lại trở nên “ít được cần đến”.
Có những chiều, họ chỉ mong một tiếng gọi từ con. Một tin nhắn. Một cuộc ghé thăm bất chợt. Nhưng rồi điện thoại không reo. Cửa không mở. Và họ lại ngồi lặng lẽ – đếm chim bay qua cửa sổ, đếm tiếng gió thổi qua hiên nhà.
Tớ nghĩ… có lẽ điều khiến người già buồn nhất không phải là sự im lặng. Mà là cảm giác mình đang dần bị lãng quên, dù vẫn còn sống.
Chúng ta – những người trẻ – hay mải mê lớn lên, mải mê chạy theo tương lai, mà quên mất có một bàn tay già đang chờ mình nắm lại.
Một đôi mắt mờ đang mong mình nhìn vào.
Một người – từng là bầu trời của mình – giờ chỉ cần một lời hỏi han, cũng đủ ấm cả ngày.
Người già cô đơn thật.
Nhưng nỗi cô đơn đó, đôi khi chỉ cần một cuộc gọi, một lần ghé qua, một câu “Hôm nay bố mẹ ăn gì rồi ạ?”
… là cũng vơi đi được rất nhiều.
Nếu cậu còn bố mẹ, còn ông bà – hãy đừng đợi.
Vì thời gian không chờ ai.
Và có những cánh tay sẽ không giơ ra mãi… để đợi một cái nắm tay muộn màng.
Tác giả Tuấn Anh /quinhon11