Thứ Hai, 26 tháng 11, 2018

Vài vần thơ về tuổi già




TUỔI VÀO THU
Tôi cứ nghĩ tuổi già đầy nỗi sợ,
Sợ mùa sang, sợ năm tháng qua mau,
Sợ gió mưa, sợ tâm hồn băng hoại,
Sợ tóc phai màu, sợ cả nếp nhăn.


Nhưng nhận ra tuổi già không giới hạn,
Không muộn phiền còn đem lại nguồn vui.
Tôi chậm bước trên đoạn đường còn lại,
Hưởng ngày vui ngắn ngủi chẳng còn bao.

Tôi vẫn tưởng tuổi già trời ảm đạm,
Xuân thiếu hoa và vắng cả tiếng cười,
Hoa không nở và cây không nẩy lộc,
Sách không lời cầm bút chẳng ra thơ!

Chợt nhận ra tuổi già lòng lắng lại,
Sống hôm nay chẳng nghĩ đến ngày mai.
Thôi không đếm tuổi đời thêm chồng chất,
Mặc ngày qua, cầm bút họa thành thơ.

Tôi cứ ngỡ tuổi già hồn băng giá,
Quên đắm mình ngắm vũ trụ đầy sao,
Tim chai đá chẳng dấy lên ngọn lửa,
Cả bầu trời u tối phủ đời tôi!

Bỗng nhìn thấy những đóa hồng đẹp nhất,
Nở vào thu bằng đôi mắt reo vui,
Hít thật sâu ôi mùi hương tỏa nhẹ,
Ướp cho đầy hương vị Tuổi Vào Thu.

(Bài gốc tiếng Pháp:
"JE CROYAIS QUE VIEILLIR..."
của Marcelle Paponneau )



NHẮN GỞI BẠN GIÀ

Hỡi các bạn già của tôi ơi!
Đừng có tủi thân, hoặc trách đời
Thời gian, năm, tháng, qua nhanh lắm
Hãy sống từng giây phút tuyệt vời.



Bao năm lăn lóc, cũng đủ rồi
Bôn ba thời vận, sống nổi trôi
Nhục vinh, sướng khổ, đều có cả
Giờ chỉ mình ta, với đất trời.

Cuộc đời là thế đó bạn ơi
Có trách, có than, cũng đã rồi
Chỉ gây mâu thuẫn, thêm buồn khổ
Chẳng ích lợi chi, lúc cuối đời.

Buông bỏ hết đi, cất làm gì
Để hồn thư thả, lúc ra đi
Tiền bạc, lo âu, giờ vô nghĩa
Hận thù, xung đột, chẳng ích chi.

Thời gian còn lại, có là bao
Hãy cố vui lên, chớ u sầu
Thực hiện những gì, mình mơ ước
Để đừng hối tiếc, lúc lìa nhau.

Sức khoẻ, niềm vui, lúc tuổi già
Là liều thuốc bổ, chẳng gì qua
Tình thương, tha thứ là sức mạnh
Hạnh phúc, bình an, đến mọi nhà!





CÒN BAO LÂU NỮA ?  

Tụi mình trên dưới bảy mươi;  
Nhìn đi ngó lại chỉ mười năm thôi.
Số đông biến mất đâu rồi; 
Số hên còn lại lẻ loi chắc buồn.  

Đếm kỹ còn mấy trăm tuần;  
Thời gian vun vút, bao lần gặp nhau?
Thôi thì còn lại ngày nào;
 Hãy vui ngày ấy, miệng chào thật tươi.  

Khác biệt gì cũng thế thôi; 
Mai kia nằm xuống để rồi được chi. 
Sao bằng ta cứ vui đi;  
Hơn thua dẹp hết, ôm ghì bạn xưa. 
  
Tay với trời cao không thấu nổi  
Tuổi già mất bạn cũng mồ côi ...  

(thanhphogio)