Đây là một đề tài tôi muốn viết từ lâu nhưng chần chừ mãi, phần vì lười
biếng, phần vì thiếu tự tin không biết viết ra có báo nào chịu đăng bài
của mình không, không biết có ai chịu đọc không và vì do dự mãi không
biết đặt tựa đề như thế nào cho gọn cho đúng với ý muốn của mình. Nay
nhân đọc cuốn "Rừng mắm văn nghệ" của Võ Đình, một họa sĩ kiêm văn sĩ
tôi sung sướng tìm được nhan đề bài viết của tôi phỏng theo bài viết của
ông Võ Đình nhan đề "Sống ở Mỹ viết tiếng Việt". Tôi xin phép ông Võ
Đình được đạo văn, thuổng của ông nguyên con tựa đe,à chỉ sửa lại chữ
"viết" thành chữ "nói".
Cách đây một năm tôi lên San Jose dự đám cưới
đứa cháu, con cô em họ. Trong câu chuyện hàn huyên sau bữa ăn tối, cô
em của tôi thuật lại câu chuyện khá vui, nhân tôi khen thằng cháu qua Mỹ
từ lúc còn bé tí mà vẫn nói được tiếng Việt mà lại là tiếng Huế nữa. Cô
em tôi kể rằng trong một cuộc phỏng vấn nghề nghiệp (interview Job)
người phỏng vấn đại diện cho công ty là một người Việt Nam nên ông ta
vui miệng hỏi thằng cháu tôi ở nhà nó nói tiếng Việt hay tiếng Mỹ, thằng
cháu đã vui vẻ trả lời rằng nó nói tiếng Việt. Người phỏng vấn lại hỏi:
- Anh nói tiếng Việt vùng nào"
- Tôi nói tiếng Huế mọi.
Người
phỏng vấn chào thua vì không biết tiếng Huế mọi là tiếng vùng nào. Số
là cháu tôi nói tiếng Huế nhưng âm điệu pha lẫn giọng Huế, giọng Saigon
và giọng Mỹ thành một thứ tiếng lơ lớ mà dân Huế chúng tôi thường gọi
đùa là "Huế mọi" do các sắc dân vùng thượng du ở Huế nói, vì thế cô em
của tôi thường chế nhạo thằng con là:
- Mi nói tiếng Huế mọi.
Tội
nghiệp cháu tôi cứ nghĩ là có một thứ tiếng Huế mọi trong ngôn ngữ Việt
Nam, do đó nó trả lời người phỏng vấn là nó nói tiếng Huế mọi làm ông
này cứ ngẩn tò te chẳng biết thứ tiếng gì và ở vùng nào trên dãi đất
Việt Nam.
Người Việt Nam tuy sinh sống ở Mỹ nhưng vẫn dùng tiếng mẹ đẻ để giao thiệp với nhau dù tiếng Mỹ có nhiều người còn thông thạo hơn là tiếng Việt. Đây là trường hợp các thanh thiếu niên sinh trưởng tại Mỹ hoặc qua Mỹ lúc còn bé khi chưa có một vốn liếng tiếng Việt khá. Loại tiếng Việt này khá lý thú! Chúng ta nghe thế hệ này nói tiếng Việt tất phải phì cười. Nhưng đây là một căn bệnh rất dễ chữa. Chỉ cần một thời gian chịu khó trau dồi thì sẽ nói tiếng Việt lưu loát và dùng tiếng Việt trong sáng ngay. Tôi có quen một ông bác sĩ thú y trước đây đã từng giữ chức vụ quan trọng trong Bộ canh nông VNCH nên qua Mỹ ngay từ những ngày sôi động năm 1975. Ông có một vài đứa con sinh trưởng tại Mỹ nên có thể xem chúng như những thằng Mỹ con và tôi đã từng được nghe những đứa bé này nói những câu tiếng Việt thật ngộ nghĩnh như:
- Bố bảo con canh chừng không cho ông nội ngồi ngoài vườn lâu nhưng con nói mà nó không nghe nó cứ ngồi ngoài đó mãi.
Hoặc là khi có người gọi phone vào thì thằng bé bảo với mẹ nó rằng:
- Mẹ ơi có ông nào muốn mẹ nè. Con nói mẹ chưa sẵn sàng nhưng nó nói là nó muốn mẹ liền ngay bây giờ.
Con nhỏ em của thằng bé lại nói tiếng Việt thông thạo hơn anh và lại còn dùng văn phạm một cây xanh dờn như:
- Em muốn anh cầm (hái) cho em trái kia kìa, nó ngồi trên cái cành bên kia kìa.
Chúng ta phải chấp nhận cách nói tiếng Việt này của con cháu chúng ta và cố gắng dạy cho chúng nói năng lưu loát hơn.
Nhưng thật khó chấp nhận thứ tiếng Việt lai căng của một số người Việt chỉ mới sống ở Mỹ một vài năm mà lại ở tại đất Cali trong cộng đồng Việt Nam đông nhất thế giới này. Hàng ngày họ nói tiếng Việt trong gia đình, trong xã hội họ cũng tiếp xúc với đồng hương nhiều hơn với người Mỹ. Lưỡi của họ cũng nếm toàn nước mắm trong bữa ăn thường nhật nên chúng ta khó có thể nghĩ là lưỡi của họ đã bị ríu lại nên không thể nói tiếng Việt lưu loát được nữa. Tôi đã từng nghe họ nói một thứ tiếng Việt 7 phần Việt 3 phần Mỹ hay là tứ lục tức là 6 Việt 4 Mỹ. Trong các câu nói bao giờ họ cũng cố gắng chêm vào một số từ ngữ Mỹ cứ y như là họ đã quên tiếng mẹ đẻ và trong lúc nói chuyện thì tiếng Mỹ đã đến trước trong trí óc đã dày đặc tiếng Mỹ. Họ muốn cho ta nghĩ là họ am hiểu tiếng Mỹ, là họ rất giỏi tiếng Mỹ. Nhưng chẳng lẽ nói chuyện với người Việt mà lại xài toàn tiếng Mỹ mà thực ra họ cũng chưa đạt đến trình độ lưu loát tiếng Mỹ như họ mơ tưởng, nên họ bèn chọn phương thức khoe tài tiếng Mỹ bằng cách nói nửa nạc nửa mỡ tức là nửa Mỹ nửa Việt trộn lại với nhau thành một thứ tiếng lai căng, đầu Ngô mình Sở chả ra cái quái gì. Chúng ta hãy nghe những phát ngôn sau đây để thấy sự kệch cỡm, kênh kiệu và đôi khi lại còn để lòi cái dốt ra nữa.
Đây là một cán sự sở xã hội quận Cam nói chuyện với khách hàng Việt Nam, một người không rành tiếng Mỹ:
-
Anh chỉ báo cáo chậm một ngày là tôi do something rồi. Nhưng mà Ok,
anyway tôi cho anh một cái chance. OK để anh try, OK cho next time, OK"
Trong
một câu ngắn mà cô OK tía lia như lính nhảy dù của chúng ta bắn súng
đại liên thì thật hết chỗ chê. Lại một hôm tôi vào một cửa hiệu bán
sách, may mắn được nghe một ông chủ tiệm nói tiếng Mỹ vi vút như thế
này.
- Hiện nay tôi không thể trả lời anh right now được. But anyway
tôi sẽ write down cho anh một cái check. Anh yên chí tôi sẽ mail cho
anh ngay today.
Nghe những câu nói chắp vá như những cuộc tình của trai tứ chiếng gái giang hồ, tôi bỗng muốn bắt chước hai nhân vật Hứa Do, Sào Phủ bên Tàu chạy vội về nhà để rửa tai. Tiếng Việt Nam ta mà nói đến trình độ này thì thật "Ấy là bệnh nặng" không còn thuốc chữa được nữa. Thử tưởng tượng ngày nào bạn cũng nghe những câu nói tả pín lù, hú hồn, hằm bà lằng, loạn xà ngầu như thế thì chắc là bạn phải đi khám lỗ tai vì bị viêm màng nhĩ. "Speak tiếng Việt" như vậy thì chẳng khác nào ta ăn bánh mì với mắm ruốc trộn với butter.
Tôi đồng ý là có những từ
ngữ Việt Nam dùng không đạt, không tới bằng tiếng Mỹ thì ta có thể dùng
tiếng Mỹ để thay thế chẳng hạn như: đi shopping, đi dự party, gọi phone
vv… trái lại tôi thấy dị ứng với thứ tiếng Việt lai căng kênh kiệu, như
động một tí là Wow! My God! Hay Really hay I see vv…thậm chí có người
lại dùng tiếng Mỹ một cách kỳ lạ chẳng hạn họ đã dùng tiếng Việt rồi lại
kèm theo tiếng Mỹ diễn tả cùng một ý. Ví dụ "Nhưng dù gì thì anyway..."
hoặc là "tôi đã cố gắng try..." hay "Xin quý vị đi follow theo sau
tôi".
Các bạn có thể nghe một câu như thế này mà không khó chịu thì tôi xin đầu hàng cả hai tay lẫn hai chân: "Mẹ không có free time để talk cho you nghe. Hẹn you some day me sẽ talk more hơn, OK""
Những gì
tôi viết trên đây là muốn trình bày với các bạn một khía cạnh trong đời
sống trên đất Mỹ. Xin bạn đọc xem như là một câu chuyện khôi hài. Tôi
không có tham vọng dạy đời mà chỉ mong mang đến cho các bạn một niềm vui
nho nhỏ trong những lúc trà dư tửu hậu. Nếu quý vị say yes thì tôi
thank kiu quý vị còn nếu quý vị say No không đồng ý với tôi thì tôi xin
sorry quý vị. See you later nhé quý vị.
HOÀNG ĐỨC/nguoiphuongnam