Chủ Nhật, 7 tháng 5, 2023

Truyện ngắn vui

Khôn ngoan chẳng lọ thật thà

 Khôn ngoan chẳng lọ thật thà -0

Rapji có tiếng là lười biếng và thích lợi dụng đến nỗi hầu hết mọi người trong khu phố đều biết anh ta. Hôm đó, Sharma – một bác sĩ nổi tiếng mở cửa một phòng khám mới ở ngoại ô New Delhi. Một bảng quảng cáo được treo bên ngoài phòng khám với nội dung: “Bất kể căn bệnh nào, nếu chúng tôi không thể chữa khỏi cho bạn, chúng tôi cam đoan sẽ bồi thường cho bạn 1.000 rupee”. 

Tấm biển quảng cáo hấp dẫn đã lọt vào mắt xanh của Rapji đang sống gần đóAnh ta nghĩ: “Ta phải làm việc chăm chỉ, vất vả cả mấy ngày trời mà không thể kiếm nổi 1.000 rupee. Tại sao ta không tìm cách để kiếm được 1.000 rupee mà không phải làm gì nhỉ?”.

Loanh quanh trên phố hồi lâu, Rapji không vội về nhà ăn cơm mà quyết định đến thẳng phòng khám của Sharma. Thấy đó là Rapji, Sharma cau mày, hỏi: “Thưa tiên sinh, ông muốn khám gì vậy?”. Rapji lè lưỡi và chỉ chỉ vào đầu lưỡi của mình, đáp: “Bác sĩ, tôi bị mất vị giác. Dù ăn bất cứ thức ăn nào cũng không còn cảm nhận được mùi vị của thức ăn hay đồ uống, ngay cả khi tôi ăn ớt rất cay, tôi cũng không có cảm giác gì”.

Sharma mỉm cười, quay lại và nói với y tá: “Cô hãy nhỏ vài giọt từ lọ thuốc nước số 2 lên đầu lưỡi của anh ấy”. Cô y tá nhìn Sharma một cách nghi ngờ nhưng Sharma ra hiệu cho cô y tá không nói gì thêm nữa, sau đó chỉ vào một cái lọ màu đỏ và nói: “Chai số 2 ở đó”.

Cô y tá vừa nhỏ mấy giọt “thuốc nước” vào đầu lưỡi của Rapji, anh ta liền há to miệng và liên tục huơ huơ lưỡi qua lại, hét lên: “Sao mà cay quá thế? Tôi sợ nhất là ăn cay!”.

Sharma cười nói: “Xin chúc mừng, vị giác của ông đã hồi phục rồi!”.

Mặc dù rất xấu hổ nhưng anh ta đành phải móc ra 300 rupee để trả tiền khám và điều trị y tế.

Không cam lòng chịu thua cuộc, chỉ vài hôm sau, Rapji bất đắc dĩ đã đến gặp bác sĩ một lần nữa để cố gắng “giành lại” số tiền đã mất. Anh ta nói với Sharma: “Tôi bị mất trí nhớ và quên mất tất cả những gì đã xảy ra trước đây”. Sharma nhìn Rapji, lắc đầu và mỉm cười rồi nói với y tá: “Làm ơn lấy ra lọ thuốc số 2, thuốc nước trong đó có thể chữa khỏi chứng bệnh mất trí nhớ”.

Khi Rapji nghe thấy nói đến “Chai số 2”, anh ta đứng phắt dậy và hỏi: “Bác sĩ, đó không phải là thuốc  trị bệnh mất vị giác sao?”.

Sharma nói: “Xin chúc mừng ông bạn, trí nhớ của ông đã trở lại rồi. Xin hãy vui lòng thanh toán 600 rupee.”

Truyện vui của Amrad Rai (Ấn ĐộPhong Trần (dịch))/anle20