Thứ Sáu, 17 tháng 2, 2017

Nỗi thắc mắc...

Nhân kỷ niệm trận chiến phía Bắc với Trung Quốc năm 1789 bạn Ngan Trung Nguyen chia sẻ cùng qúi vị hai bài thơ dưới đây nói lên nỗi thắc mắc của người dân


HỌ Ở ĐÂU
(Kỷ niệm ngày 17/2/1979, ngày quân Tàu xâm lăng 6 tỉnh biên giới phía Bắc)
 
Những tướng, tá hiện chỉ huy quân đội
Họ ở đâu ? ngày khói lửa ngập đường
Ngày giặc Tàu sang đốt phá quê hương
Ngày mười bảy, tháng hai, năm bảy chín
 
Nếu họ sát cánh cùng dân, quân, ...  chính
Chia hiểm nguy, chống lại giặc ngoại xâm
Thì hôm nay, sao lại nở đành tâm
Không nhắc nhở, đoái hoài ... hương linh đồng đội ?
 
Những người lính trong đạn bom dữ dội
Không sờn lòng, quyết gìn giữ quê hương
Nguyện hy sinh, chẳng tiếc máu xương
Đã nằm xuống, cho quê hương nguyên vẹn
 
Nay, tại sao lại ngại ngùng, e thẹn ?
Không lời nào dể tưởng nhớ đến anh em
Đã hy sinh cho mình được sống ấm êm
Tình đồng chí, đồng bào ... sao nhạt thế !!
 
Hay có thể, họ là người thân thế
Khỏi phải lo nguy hiểm nơi chiến trường
Chỉ an toàn, hò hét ở hậu phương
Rồi lên chức, lên lon khi tan giặc ?
 
Hoặc có thể họ là người phương Bắc
Đã cài vào, làm theo ý ngoại bang
Không dâng hoa, tưởng niệm ... tràn lan
Để dân chúng lãng quên ... căm hờn giặc ?
 
                                       Feb 17, 2016
                                           Dân Việt


CẦN MỘT LỜI GIẢI THÍCH
(Kỷ niệm ngày 17/2/1979, ngày quân Tàu xâm lăng 6 tỉnh biên giới phía Bắc)
 
Dân cần lắm, một lời giải thích
Từ chính quyền, về cuộc chiến năm xưa
Đã lâu rồi, trải biết mấy nắng mưa
Nỗi đau đớn vẫn hằng sâu trong dân chúng
 
Nhớ ngày ấy:
Ngày mười bảy, tháng hai, năm bảy chín
Giặc Tàu tràn vào, bắn giết dã man
Đốt phá nhà thương, trường học, ... xóm làng
Hủy diệt sạch, bạo tàn … không kể xiết
 
 Chúng bắn giết tràn lan … không cần biết
Là người già, phụ nữ, ... hay trẻ thơ
Tiếng kêu la, than khóc đến tận giờ
Vẫn còn vẳng bên tai người chứng kiến
 
Nay, ba mươi bảy năm, sau cuộc chiến
Xác của người tử sĩ còn rải rác đó đây:
Ven sườn đồi, nơi đầu suối, ... dưới lùm cây !
Không nhắc nhở, không mộ phần, không tưởng nhớ !!
 
Nhưng lạ thay ! … Nếu dân tự nhắc nhở
Đem vòng hoa, hương khói, ... để vọng thờ
Vong linh các chiến sĩ xiêu lạc bơ vơ
Để họ được ngậm cười nơi chín suối
 
Thì lại bị đám côn đồ xua đuổi
Chúng giựt hoa, xé biểu ngữ, ... bẻ nhang
Núp bóng côn an, chúng hành động ngang tàng
Nửa lang sói, nửa côn an du đảng
 
Nay đến lúc, dân cần trả lời chính đáng
Từ chính quyền, công an, quân đội ... “của dân”
Rằng việc tôn vinh, tưởng nhớ ... có cần ?
Để ghi nhớ công lao bao chiến sĩ
 
 
Họ là ai? Người sau … có cần để ý?
Họ chết cho ai? Và chết vì ai?
Nếu không rõ ràng, sòng phẳng … thì một mai
Giặc cướp nước, … ai là người cản bước !!
 
Là cán bộ, người điều hành đất nước
Hãy rạch ròi: ai đồng chí? Ai kẻ thù?
Ba mươi bảy năm, sao cứ để âm u !
Sao lẫn lộn, không biết ai thù ? Ai bạn ?
 
Người đã chết, thịt xương đang ly tán
Còn linh hồn, thì ẩn uất, bơ vơ !
Họ phải chờ, phải đợi đến bao giờ ?
Được ghi nhớ, để ngậm cười nơi chín suối !
 
Còn người sống, thì hằng năm buồn tủi
Khóc âm thầm, tưởng nhớ … người thân !
Không nén nhang, không hương khói, không mộ phần !!
Tự tổ chức, … sao bị cản ngăn, đập phá ?
 
Dân cần lắm, câu trả lời cho tất cả
Những trở trăn, những thắc mắc đã nêu
Là chính quyền, mà không để ý tiếng dân kêu
Chính quyền vì dân? Hay chính quyền của giặc?
 
Ba mươi bảy năm … đợi chờ … dài đăng đẳng.
Trả lời đi thôi, … nhà nước hỡi ! … quá lâu rồi !!
 
                                               Feb 17, 2016
                                                  Dân Việt