Thứ Ba, 25 tháng 3, 2025

Duyên phận

 

Có những người vẫn ở bên cạnh chúng ta, nhưng thực ra, chúng ta đã chia tay họ từ lâu.

Đó có thể là người bạn từng thân thiết, từng cười đùa suốt cả ngày, chia sẻ với nhau từng câu chuyện nhỏ nhặt nhất. Bỗng một ngày, cả hai đều bận rộn, những tin nhắn thưa dần, rồi im bặt. Gặp lại nhau, chẳng còn hào hứng kể chuyện cũ hay hỏi han về hiện tại, vì khoảng cách đã phủ một lớp bụi dày lên những kỷ niệm.

Đó có thể là người thân trong gia đình, sống chung một mái nhà, nhưng chẳng còn hiểu nhau. Bữa cơm vẫn ăn cùng, lời hỏi han vẫn cất lên, nhưng thiếu đi sự ấm áp, thiếu đi sự kết nối từ tận đáy lòng. Những xung đột không giải quyết, những tổn thương không chữa lành đã âm thầm biến tình thân thành nghĩa vụ, biến những cuộc gặp gỡ thành hình thức xã giao.

Đó có thể là người bạn đời, người từng nắm tay vượt qua giông bão, từng thề hẹn bên nhau suốt đời. Nhưng giờ đây, cả hai như hai hành tinh cô độc, quay quanh quỹ đạo của riêng mình, thi thoảng chạm vào nhau trong những khoảnh khắc trống rỗng. Không còn sự tin tưởng, không còn những cuộc trò chuyện thâu đêm, chỉ còn sự im lặng kéo dài và cảm giác xa lạ ngay trong chính tổ ấm của mình.

Chúng ta vẫn ở cạnh nhau, vẫn thực hiện những bổn phận, vẫn cố gắng duy trì những sợi dây vô hình ràng buộc. Nhưng thật ra, lòng đã rời đi từ rất lâu. Đã chia tay không phải bằng lời nói, mà bằng cảm giác, bằng sự vô tâm, bằng nỗi cô đơn ngay giữa sự hiện diện của nhau.

 

Sưu tầm/quinhon11